Nếu Bùi Tông Chi đã nói như vậy thì Thẩm Thanh Đường cũng không còn cách nào từ chối, đành phải đồng ý.

Nhưng vào buổi săn bắn mùa thu, Bùi Tông Chi đã không tới bãi săn Lệ Sơn.

Chàng đã tới phủ của Hộ bộ Thượng thư Từ Lộc.

Nửa giờ trước, chàng nhận được Thánh lệnh của bệ hạ tới đó để điều tra kỹ lưỡng vụ tham ô tiền trợ cấp ở Vĩnh Châu.

Bên trong thư phòng rất lộn xộn, sổ ghi chép số tiền Từ Lộc tham nhũng, lấy tiền cứu trợ, sau đó thay bằng tiền giả đã được tìm thấy, đang được đặt trước mặt Bùi Tông Chi.

Chàng ngồi trên bậc thềm cao ở hành lang, lật từng trang sổ một cách thản nhiên.

Từ Lộc sợ hãi đến mức run rẩy quỳ xuống cầu xin sự thương xót, “Bùi đại nhân, Bùi đại nhân, xin ngài hãy tha cho tôi, lúc đó tôi nhất thời hồ đồ nên mới phạm sai lầm lớn như vậy…”

“Nhất thời hồ đồ?” Chàng nhếch khóe miệng nhìn Từ Lộc, “Ta thấy Từ đại nhân phái người đến giết ta không hề có chút thương xót nào đâu.”

Cái người chết ở Kinh Phủ Nha Môn đó, chắc chắn là do hắn ta phái tới.

Từ Lộc nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch, trong lòng rất run sợ.

Hiện giờ, hắn thực sự rất hối hận.

Hắn hối hận vì bản thân đã quá hám lợi nên mới cấu kết với người khác đưa thông tin sai lệch về thảm họa ở Vĩnh Châu và biến thủ tiền cứu trợ thiên tai.

Hắn ta cũng hối hận vì khi đó, lúc biết Bùi Tông Chi sẽ tới Vĩnh Châu cứu trợ thiên tai, sợ sự việc bại lộ nên đã phái người tới ám sát, hiện giờ chính những điều này đã thành chứng cứ buộc tội hắn.

Hiện giờ đã rơi vào tay Bùi Tông Chi rồi, còn có thể làm gì khác được.

Giờ đã quá muộn để hối hận.

Lúc này, hắn ta chỉ hy vọng khi mình khai hết đồng bọn ra, sẽ được lấy công chuộc tội.

Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Bùi Tông Chi đã hiểu được ý nghĩ của hắn, liền hỏi: “Từ đại nhân hình như có chuyện muốn nói với ta đúng không?”

Bùi Tông Chi lùi lại phía sau, để cho Từ Lộc tiến lên nói.

Từ Lộc vội vàng bò về phía trước, hắn nhất định phải nắm lấy cọng rơm cứu mạng này, “Đại nhân, chuyện này thật sự không phải do một mình tôi làm đâu, tôi sẵn sàng thú tội, kể chi tiết mọi chuyện và khai ra những người có liên quan, kể cả là quan lớn. Tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ thôi, trước mặt Thánh thượng, ngài có thể nói tốt vài lời cho tôi được không? Từ Lộc không hề cầu xin Thánh thượng tha mạng, chỉ xin ngài tha cho mấy chục mạng người của nhà ta.”

“Từ Lộc tại đây, đa tạ Bùi đại nhân!”

Hắn ta quỳ xuống vái lạy.

Bùi Tông Chi bình tĩnh nhìn, ánh mắt không chút gợn sóng, “Từ đại nhân yên tâm, ngài có gì muốn nói thì nói tiếp đi.”

Bùi Tông Chi dựa lưng vào chiếc ghế tựa, im lặng lắng nghe.

Hoá ra đằng sau vụ cứu trợ Vĩnh Châu còn có một câu chuyện khác.

Vĩnh Châu ẩm ướt, quanh năm mưa nhiều, lũ lụt xảy ra thường xuyên, triều đình hàng năm đều sẽ chuyển một số tiền lớn tới để cứu trợ thiên tai, điều này đã khiến mấy tên quan tham tiền chú ý tới.

Tuy nhiên, Vĩnh Châu năm nay không có lũ lụt nhưng quan lại địa phương vẫn báo về kinh là có lũ lụt xảy ra. Triều đình đã chuyển một số tiền lớn tới cứu trợ thiên tai, nhưng phần lớn số tiền đã lọt vào tay Hộ bộ Thượng thư Từ Lộc.

“Lúc đó, ta chỉ nhất thời hồ đồ.” Từ Lộc nói tiếp: “Lúc đó, Lý Phương, quan lại Vĩnh Châu đã nói cho tôi biết rằng ở kinh thành đã có người phụ trách chuyện này, sẽ không để lộ ra ngoài. Tôi đã tin tưởng hắn nên mới đồng ý làm chuyện này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play