Giữa tiếng ồn ào của các vị khách khứa, nàng ngại ngùng đỏ mặt cúi xuống.

Lúc này, công chúa Chiêu Hòa cũng có mặt ở đó.

Nàng ta đã nhân lúc không có ai để ý đã lẻn vào Thừa Bình Hầu phủ. Tận mắt chứng kiến cảnh tượng hai người thể hiện tình cảm, thậm chí còn lén lúc nắm tay nhau.

Đó chính là Thẩm Thanh Đường?

Nàng ta khẽ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn ngập oán hận.

Sẽ sớm có cơ hội thôi.

Lãnh thổ Đại Lương rộng lớn, hàng năm trong cung đều tổ chức lễ hội săn bắn mùa thu với sự tham gia của các quan lại đại thần, các hoàng tử, công chúa, các công tử, tiểu thư nhà quyền quý. Lễ hội săn bắn này là để cầu cho mưa thuận gió hòa, đất nước càng ngày càng lớn mạnh, dân chúng luôn được ấm no hạnh phúc.

Thẩm Thanh Đường vốn không muốn đi, nhưng vì lần trước nàng đã tham dự bữa tiệc Trung thu, mọi người đều biết mặt nên hiện giờ rất khó từ chối.

Bùi Tử Thê đến thuyết phục nàng đi: “Đi săn thú vị lắm đó. Có thể cưỡi ngựa đi ngắm cảnh núi non trùng trùng điệp điệp, còn có thể ăn thịt tươi ngon. Đúng rồi, muội muội, không phải muội không thích thỏ sao? Ta có thể bắt cho muội hai con thỏ, rồi chúng ta sẽ nướng lên ăn, rất ngon luôn.”

Thẩm Thanh Đường không khỏi cau mày, nói: “Tử Thê tỷ tỷ, muội thích thỏ và muội muốn nó sống.”

Bùi Tử Thê có chút kinh ngạc, sau đó thờ ơ xua xua tay, “Ồ, vậy sao? Mà nó cũng như nhau thôi.”

Chúng như nhau sao? Phải là hoàn toàn khác nhau.

Còn một chuyện nữa, Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, cầm lấy chiếc khăn trong tay, nói: “Muội không biết cưỡi ngựa.”

Sức khỏe nàng từ nhỏ đã không tốt, tính tình cũng trầm lặng.

Trong khi Bùi Tử Thê có thể cưỡi ngựa chạy thì nàng thậm chí còn không thể ngồi vững trên lưng ngựa. Lần trước, sau khi cố gắng leo lên lưng ngựa vài lần thì nàng đã leo lên được, nhưng không hiểu sao bỗng nhiên con ngựa lại sợ hãi, nó nhảy lên, hất nàng ngã xuống đất.

Sau lần đó, nàng bị thương nặng tới mức phải nằm trên giường suốt hai tháng liền.

Bùi Tông Chi bình thường luôn dịu dàng nhưng đã mất bình tĩnh và trừng phạt nghiêm khắc Bùi Tử Thê, còn ra lệnh cấm từ sau không được đưa nàng đi cưỡi ngựa nữa.

Bùi Tử Thê lúc này mới nhớ tới chuyện cũ, “À, ta gần như đã quên mất, muội muội không biết cưỡi ngựa.”

Sau đó, Bùi Tử Thê không nhịn được, khẽ nói: “Tất cả là lỗi của đại ca, huynh ấy thật chuyên quyền độc đoán.”

“Ai đang nói ta chuyên quyền độc đoán vậy?”

Bùi Tông Chi đi từ bên ngoài vào, mỉm cười nhìn hai tỷ muội, “Hôm nay ta bỗng hắt xì rất nhiều, luôn cảm thấy có người đang nghĩ đến mình. Hóa ra là ở đây có hai cô nương đang lén nói xấu ca ca.”

Bị bắt quả tang nói xấu nhưng Bùi Tử Thê không hề sợ chút nào, “Đều tại ca ca độc đoán là huynh nên giờ muội ấy mới không biết cưỡi ngựa. Hiện giờ muội ấy chỉ có thể ngồi nhìn chúng ta đi săn bắn thôi.

“Sao lại tại ta?” Bùi Tông Chi cười cười, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, hôm đó ta sẽ đưa Thanh Đường muội muội đi cùng, ta sẽ dạy muội ấy cưỡi ngựa, được chưa?”

Cũng chỉ còn cách này nữa thôi.

Bùi Tử Thể vui mừng reo lên, nhưng Thẩm Thanh Đường lại cau mày lắc đầu, “Không cần đâu, Tông Chi ca ca. Muội không cần phải học cưỡi ngựa đâu.”

“Điều đó không ổn.”

Bùi Tông Chi mỉm cười nhìn nàng, “Đây là tự ta muốn dạy muội, không cần đền đáp gì đâu. Có gì lần sau muội muội giúp ta việc khác là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play