Lúc này nàng mới tỉnh lại, vội vàng thuận theo lời chàng ấy nói: “Đúng vậy, bọn muội đều là người thân của ca ca.”
Nàng cố gắng hết sức đè nén sự bất an trong lòng, cẩn thận đưa tay kéo ống tay áo chàng ấy lắc lư, vừa ngoan ngoãn lại ân cần: “Tông Chi ca ca, huynh cứ yên tâm. Chuyện này muội nhất định sẽ không nói cho người khác đâu.”
Giữa bọn họ có bí mật không muốn người khác biết, sự âu lo của nàng càng tăng thêm một bậc.
Bùi Tông Chi nhìn nàng mỉm cười dịu dàng: “Được.”
Sắc trời đã muộn nên chàng ấy đưa Thẩm Thanh Đường về phòng rồi tự mình xuống núi.
Nghiễn Thư đã chờ sẵn dưới chân núi. Chủ tớ bọn họ cưỡi hai con ngựa phóng nhanh về phía kinh thành, thẳng tới Túy Hương Lâu.
Đây là nơi ưa thích của giới chức sắc. Ngoài sân có rất nhiều xe ngựa, tiếng trống xen lẫn tiếng nhạc, tiếng cười mỗi lúc càng rộn ràng hơn.
Bùi Tông Chi xuống ngựa, đi lên lầu.
Chàng ấy vừa cởi áo bào đi lên tầng hai, một vị quan quen thuộc lập tức đẩy kỹ nữ đang dựa vào hắn ra, tiến tới gần chàng ấy với nụ cười nịnh nọt: “Sao hôm nay Bùi đại nhân lại có nhã hứng sang đây thế?”
Chàng ấy còn chưa kịp nói gì thì người trong phòng đã nghe thấy cuộc nói chuyện, lập tức lên tiếng: "Tông Chi đến rồi à? Mau vào đây, mọi người chờ đã lâu rồi…”
Bùi Tông Chi đẩy cửa bước vào. Có rất nhiều người ngồi bên trong trò chuyện cùng cười đùa, uống rượu vui vẻ, tất cả đều đi cùng một mỹ nhân.
Thái tử ngồi phía trên, vẫy tay theo hướng chàng ấy đi qua. Đợi đến gần, hắn đẩy ca kỹ trong ngực sang bên đó: “Đi mau! Đây chính là Tiểu Bùi Hàn Lâm của Hàn Lâm Viện chúng ta, tối nay ngươi nhất định phải hầu hạ thật tốt, bằng không thì ta sẽ phạt ngươi đấy.”
Kỹ nữ duyên dáng kia quay người lại, run rẩy dựa vào trong ngực Bùi Tông Chi, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Bùi đại nhân, để thiếp đến hầu hạ chàng.”
Chàng ấy hạ mắt xuống nhìn qua.
Người phụ nữ trong tay chàng ấy vừa quyến rũ lại mê hoặc, khác hoàn toàn với cô gái bên bờ ao vừa giả vờ bình tĩnh nắm tay chàng ấy. Tuy rụt rè, bất an và sợ hãi nhưng nàng không còn cách nào khác ngoài việc phải làm hài lòng chàng ấy.
Chàng ấy khẽ mỉm cười, ôm lấy người đẹp rồi ngồi xuống, giống như bao người khác đến đây vui chơi.
Rượu trong suốt được đưa lên môi từ bàn tay thanh tú, chàng ấy không ngần ngại uống nó. Đôi bàn tay bồn chồn lại vòng qua cổ chàng ấy như cố gắng hôn.
Nhưng chàng ấy lại quay đầu lại để tránh né.
Người kỹ nữ bối rối ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chàng ấy, lông mày hơi cong nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Kỹ nữ bị sương giá trong mắt đóng băng, trong lòng không khỏi sợ hãi lan tràn, tức giận rút tay lại, không dám phạm thêm sai lầm nữa.
Ước chừng một giờ sau, Nghiễn Thư nhìn thấy đại công tử từ Túy Hương Lâu đi ra. Chàng ấy cưỡi ngựa, giở y phục vén tay áo lên, toàn thân thoang thoảng mùi phấn.
Sau khi trở về Thừa Bình Hầu phủ, ưu tiên hàng đầu của Bùi Tông Chi chính là đi tắm.
Hạ nhân là người mới vào phủ, không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đúng lúc nhặt chiếc áo vừa thay ra, đang định đem ra ngoài phòng giặt thì nghe chàng ấy nói thẳng: "Không cần đâu, cứ đốt bộ y phục này đi.”
Đại công tử của bọn họ luôn là một người thích sạch sẽ. Nếu quần áo của chàng ấy bị vấy bẩn, chàng ấy sẽ không bao giờ mặc lại.