"Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra được kia chứ?" Vẻ mặt Thẩm Thanh Đường bình tĩnh, nhưng nàng không khỏi tự lẩm bẩm.
Nàng thực sự không thể nghĩ ra được.
Trong mắt nàng, Giang Uyển là một người rất thờ ơ.
Nhắc mới nhớ, Thừa Bình Hầu thực sự không phải là người tốt, Thẩm Thanh Đường đã nghe được rất nhiều chuyện về quá khứ của ông ta trong nhiều năm qua.
Khi đó Giang Uyển vốn phải gả đi, cô của bà là thái hậu quá cố, có thể xem bà là hoàng thân quốc thích. Với địa vị như vậy, lẽ ra bà có cơ duyên vào hoàng cung trở thành nương nương.
Nhưng không biết vì lý do gì mà bà lại nhất quyết muốn kết hôn với Thừa Bình Hầu Bùi Dục.
Vài năm sau khi kết hôn, bà sinh được một đứa con trai và một đứa con gái cho Bùi Dục.
Mối quan hệ giữa vợ chồng lẽ ra phải hòa thuận mới đúng. Nhưng thực tế không phải vậy, Thừa Bình Hầu đi chinh chiến lâu dài, Giang Uyển cũng theo đạo Phật tụng kinh, suốt ngày canh giữ Phật đường.
Nhìn bề ngoài rất tôn trọng đối phương, nhưng thực ra cả hai đã ghẻ lạnh nhau. Lúc đó phủ Thừa Bình Hầu thân thuộc với vua nên rất thịnh vượng, các mỹ nhân ở hậu viện lần lượt đến khiến mối quan hệ của họ ngày càng rạn nứt.
Giang Uyển không thể kìm lòng được, nhân cơ hội tìm lý do để bán hết mỹ nhân trong nhà, chỉ còn lại mẫu thân của Bùi Cảnh Minh và Bùi Lăng.
Khi Bùi Dục phát hiện ra, ông ta rất tức giận. Sau một trận cãi vã lớn, bà dứt khoát cạo tóc bỏ về nhà.
Đó một chuyện chấn động vào thời điểm đó, thậm chí hai năm sau, Thẩm Thanh Đường thỉnh thoảng vẫn nghe được tin tức này khi vào phủ Thừa Bình Hầu.
Trên thực tế, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Thừa Bình Hầu. Đôi khi nàng chỉ vô tình nghe thấy hạ nhân trong phủ nhắc đến.
Số phận của đại công tử nhà này thật sự gập ghềnh, có hai người phụ mẫu không ngó ngàng gì đến con cái, chỉ còn cách đưa mắt nhìn phủ Thừa Bình Hầu cứ như vậy mà tụt dốc.
Nàng cũng có chút cảm thông khi biết chuyện này.
Khi đó Bùi Tông Chi chỉ là một cậu bé mười một, mười hai tuổi nhưng lại phải gánh vác trách nhiệm nặng nề đối với toàn bộ phủ Thừa Bình Hầu.
Nhưng không ngờ trên đời này mọi chuyện lại hoang đường đến thế.
Mẫu thân của chàng ấy lấy lý do bị phụ thân chàng ấy bức ép mà xuất gia làm ni cô. Không ngờ chính bản thân bà lại ngầm tư thông với hòa thượng làm chuyện vụng trộm.
Giang Uyển không bao giờ rời khỏi nhà, chỉ khi nào đến Vọng An cầu phúc mới có khả năng nhìn thấy bà một lần.
Thẩm Thanh Đường từng cho rằng bà chỉ đến bái Phật.
Nhưng hóa ra điều bà luôn nghĩ đến là cái người ở dưới Phật Tổ kia.
Nàng khẽ thở dài, đến an ủi chàng ấy: “Tông Chí ca ca, huynh đừng buồn, có lẽ bà ấy chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi…”
“Có gì đáng để buồn đâu kia chứ?” Chàng ấy lớn tiếng cắt ngang lời nàng, lông mày nhạt nhòa, không nhìn ra được cảm xúc: “Bà ta là bà ta, ta vẫn là ta. Những chuyện bà ta làm, đâu có liên quan gì đến ta.”
Nói ra những lời thế tục đầy hoảng sợ như vậy mà hắn không thấy có một chút gì khác thường, ngược lại còn mỉm cười nhìn nàng: “Huống chi, không phải ta vẫn còn có muội muội hay sao?”
Chàng ấy quan sát vẻ mặt của nàng thay đổi từng chút một, ánh mắt chao đảo, hoảng loạn bất an giống như một chú chim nhỏ đầy sợ hãi, chàng ấy lại vô thức nói tiếp: “Vả lại còn có tổ mẫu, Tử Thê muội muội, tất cả đều là người thân của ta. Ta có các người cũng đã đủ rồi.”