Editor: Tây An
Lúc Phó Vi thả mình lên giường đã là 0 giờ, giấc ngủ bù buổi chiều không giúp cô thắng được bệnh tình chút nào, sau khi ra ngoài đón gió, cô cảm thấy trên thân mình từng cái lỗ chân lông cũng đều bị virus cảm cúm xâm nhập.
Hiển nhiên, cô đánh giá cao hệ thống miễn dịch của mình.
Phó Kỳ Dự thể hiện áy náy với cô, cũng bảo hôm sau cô không cần đến, thậm chí còn tặng cô một loại thuốc nhập khẩu đặc hiệu, dặn cô đừng bỏ thuốc.
Thuốc có gì đặc biệt đâu, cách chữa cảm cúm tốt nhất, là ngủ một giấc thật no.
Thế là cô bỏ đồng hồ báo thức, chậm rãi đắp chăn lên. Phòng Kỳ Tự bên cạnh đen kịt, yên tĩnh im ắng, chắc anh đã ngủ rồi. Phó Vi đấm đấm đầu, hình như có quên chuyện gì đó, mà cũng hình như không có. Nghĩ đi nghĩ lại, bèn nặng nề ngủ thiếp đi.
Thực tế thì, anh Kỳ tâm trạng rất xấu vừa mới tỉnh lại, anh ngủ rất nông nên bị tiếng Phó Vi vào cửa đánh thức, ngay cả bức tường có hiệu quả cách âm cực tốt cũng không ngăn cản được tiếng bước chân nặng nề của cô, trong 3 ngày anh đi công tác cô đã tăng thêm mười cân (5kg) hay là sao?
Ngay sau đó là tiếng nước không gián đoạn trong phòng tắm. Kỳ Tự bực bội trở mình, đối diện với vô cùng tỉnh táo Vivian trong đêm tối, đang im ắng ngồi trong chuồng, vui sướng le lưỡi với anh. Anh rõ là không thể chịu đựng được việc có một con chó đêm nào cũng thừa sức ngồi ngắm tư thế anh đi ngủ. Anh Kỳ đắp chăn thật chặt, quyết định ngày mai nhất định sẽ phải đưa Vivian ra khỏi phòng ngủ của anh.
Mà cô Phó Vi bị cảm cúm nặng không hề ý thức được sự bực bội cô gây cho Kỳ Tự, đã an an ổn ổn về trong đệm chăn nhập mộng.
Không biết phải chăng là bởi vì bị bệnh, cô mơ một cơn ác mộng.
Trong mộng có một bé gái, mặc một cái váy bò cũ đến trắng bệch, chỗ túi còn có mấy miếng vá, trông xiêu xiêu vẹo vẹo, bàn chân nhỏ toàn là vết thương. Tiếng khóc tuyệt vọng của cô bé không ngừng quanh quẩn trong giấc mộng, dường như cứ mãi kích thích màng nhĩ của cô, một bàn tay non nớt không ngừng dụi dụi nước mắt đã khóc khô, trên bàn tay nhỏ trắng nõn có mấy vết thương và vết bẩn màu đen, một vết vết sẹo màu hồng dữ tợn vắt ngang mu bàn tay và cổ tay.
Trong mộng dường như Phó Vi tỉnh táo, có ý thức nên muốn xem diện mạo cô bé. Cô không ngừng đổi góc độ, chậm rãi đến gần, đến gần… Đến lúc sắp thấy rõ, cô bé đột nhiên ngừng khóc, hai mắt oán độc hung hăng nhìn chằm chằm về của cô.
Mà mặt cô bé… Biến thành chính Phó Vi.
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, thở mấy hơi thở hồng hộc, mới phát hiện mình đã ngồi dậy trong mơ. Đầu vẫn đau nhức như cũ, trán đổ mồ hôi dày, yết hầu khô rang. Giơ cổ tay lên, nơi đó có một vết màu xám nhàn nhạt, giống miếng vôi tróc ra trên tường trắng, lẫn lộn vào đó.
Phó Vi thở dài ra một hơi, xuống giường đi dép.
Đèn phòng khách sáng trưng, Kỳ Tự mất ngủ mặc một bộ áo mỏng, đứng bên cạnh máy đun nước uống nước, nghe thấy tiếng vang quay người lại. Tình trạng Phó Vi rất thảm, trông bẩn thỉu, sắc mặt có vẻ mệt lả tái nhợt tiều tụy, môi khô khốc trắng bệch, mặc một cái váy ngủ màu trắng nhăn nhúm, xem ra y như một nữ ma cà rồng nửa năm nay không hút được giọt máu người nào.
Kỳ Tự thấy cô ra, nâng chén lên với cô: “Chào buổi tối, cô Phó.” Hoan nghênh gia nhập câu lạc bộ mất ngủ.
Phó Vi không đếm xỉa gì tới cái giọng mỉa mai của anh, cũng lười đi về chỗ máy đun nước cách đó không xa, ngả mình lên trên ghế sa lon vô lực: “Em cảm thấy em sốt rồi.”
Kim đồng hồ treo tường đi sang hướng hai giờ ba mươi bốn phút sáng. Kỳ Tự mặt không đổi sắc uống nốt hớp nước: “Nhiệt kế ở bên tay trái em.”
Phó Vi lấy cái nhiệt kế từ dưới bàn trà, sát trùng qua loa rồi nhét vào dưới lưỡi mình, mồm miệng ấp úng: “Em muốn uống nước.”
Anh Kỳ cảm thấy một lần nữa mình lại trở lại kiếp sống vú em mà ngắm nhìn đồng hồ treo trên tường, lấy thêm một cốc nước, đi đến bên cạnh ghế sô pha. Chén giấy được anh đặt trên mặt bàn pha lê, xoay tròn dưới bàn tay năm đốt rõ ràng của anh. Kỳ Tự ngồi dựa trên bàn, mặt lạnh dò xét Phó Vi không có chút sức chiến đấu nào.
Phó Vi ngậm nhiệt kế, đầu óc u ám nhắm mắt lại.
Ba phút sau, anh xoay người lấy nhiệt kế ra từ miệng Phó Vi, đưa tay để ngang, đọc lên trị số thủy ngân: “Ba mươi bảy độ năm, chúc mừng em, cô Phó, mức độ này đối với em mà nói thì không có vấn đề gì cả.”
Để lại cái nhiệt kế, Kỳ Tự tiêu sái quay người về phòng ngủ.
┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Sáng sớm hôm sau.
Phó Vi kéo màn cửa phòng ngủ ra, đầu ngón tay cọ qua cửa kính, chạm đến ý lạnh bên ngoài. Sơn thanh thủy tú, nhờ lời của Kỳ Tự, bệnh của cô tốt hơn nửa hôm qua. Cô đấm đấm cái đầu còn nặng, tay trái sờ trán mình một cái, xem chắc hết sốt rồi.
Cô cởi váy ngủ, đổi quần áo ở nhà. Treo váy ngủ lên giá áo, lông mày đột nhiên nhăn một cái: Trên áo của cô, sao lại có lông chó trắng?
Phó Vi đi ra phòng khách, Kỳ Tự đã ăn sáng xong định ra ngoài, đồ vét chỉnh trang khiến anh trông nhẹ nhàng khoan khoái thẳng tắp. Điều không được hoàn mỹ chính là, vành mắt có vết xanh đen nhàn nhạt.
Phó Vi nhìn chỗ tối hôm qua cô nằm, vỗ vỗ ghế sô pha, thương lượng cùng anh: “Anh có thể đừng ôm chó xem tivi không?”
Người có bệnh luôn thích sạch sẽ, thế mà lại có thể chịu được chuyện thế này.
À, cô em gái nhím của anh khôi phục sức chiến đấu rồi. Kỳ Tự đưa tay liếc nhìn đồng hồ của anh, hờ hững nhìn cô: “Chỉ mong quý ngài thiên nga không ngại chuyện em đến trễ.”
Đại não Phó Vi phản ứng trong chốc lát, mới phát hiện anh đặt cho Phó Kỳ Dự một cái biệt danh, nhếch miệng: “Xét thấy em lại bị cảm, anh Phó cho nghỉ công việc hôm nay.”
“Vậy, buổi chiều em cũng đừng có đi ra ngoài.” Anh khẳng khái chẩn bệnh cho cô, sửa sang lại cà vạt của mình trong gương trước cửa, ra lệnh với cô, “Nếu em có sức đi lại, có thể ra ngoài mua một cái nhà gỗ cho chó.”
Sắc mặt Phó Vi xanh đi: “Anh bảo là em đang lúc bị cảm nguy hiểm, mà lại đón xe đi đến cửa hàng thú cưng cách mười cây số, mang một cái ổ chó về?”
Kỳ Tự nghĩ ngợi, vội vàng an bài: “Vậy thì chờ anh tan tầm đón em đi.”
Tiếng chìa khóa tách lên trong ổ, Phó Vi đưa mắt nhìn bóng lưng Kỳ Tự nhanh chóng đi khỏi, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra, một đống lông trắng hoạt bát hiếu động chui ra. Phó Vi nghiêng mắt nhìn dưới chân, đồ ăn cho mèo bên kia đã được đổi thành cho chó, còn ăn hết không ít rồi—— cái đồ mạnh miệng này, có cần khẩu thị tâm phi như thế không?
Phó Vi cho Vivian ăn bữa sáng, đi đến bên cạnh bồn rửa mặt ngậm bàn chải đánh răng, lấy điện thoại di động ra, đổi tên Kỳ Tự trong danh bạ thành —— đồ thần kinh dối trá khẩu thị tâm phi.
—— tinh.
Vừa nhấn lưu, trên màn ảnh cho thấy có email mới, Queena, Qi Yao.
Phó Vi buông bàn chải đánh răng xuống mở email, Thích Nghiêu tự thuật rất ngắn gọn, trọng tâm là:
Một, máy tính của tớ đã có thể đánh tiếng Trung.
Hai, bánh rơi xuống trên trời đa số đều có độc, mục đích của Phó Kỳ Dự đáng để hoài nghi.
Ba, tớ ở đây đều tốt cả, đợi đến tết xuân sẽ về nước.
Bốn, xin đừng chửi bới nam thần của tớ.
Đằng sau còn có mấy ảnh chụp, tín hiệu điện thoại chậm, chỉ tải được một nửa. Trong một chuỗi liên tiếp ảnh phong cảnh có một tấm Thích Nghiêu chụp một mình, tóc ngắn ngang tai gọn gàng, bên thái dương bị gió thổi sang một bên, cười lên có lúm đồng tiền rất sâu, ánh nắng nhiệt đới hừng hực đổ lên màu da màu mạch khỏe khoắn của cô ấy, trông tự tin lại giàu tinh thần phấn chấn.
Tấm hình này có chú thích là: Giáng Sinh vui vẻ.
Hóa ra hôm nay là lễ Giáng Sinh.
┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Cửa hàng vật dụng thú cưng Kỳ Tự định đi nằm ở ngoài rìa nội thành đi xe mất nửa giờ, trên dưới có hai tầng, trang hoàng rất giống Walmart. Phó Vi nhàn hạ ở nhà liệt kê một danh sách, từ đồ ăn cho Vivian đến bát đến đồ chơi thảm nằm cho thú cưng… Đầy đủ mọi thứ. Cô buộc dây an toàn, tay giơ lên một cái danh sách mua sắm thật dài, lẩm bẩm như đang móc mỉa Kỳ Tự: “Khó mà tưởng tượng được, một bệnh nhân mà có thể hoàn thành công việc bảo mẫu xuất sắc đến như thế.”
Kỳ Tự lưu loát xoay tay lái, lái xe vào nhà để xe, nghiêng mắt liếc cô một cái: “Em cho rằng anh cần tự mình viết mấy thứ này à? Edelstein Ink (*tên 1 hãng mực) sẽ cảm thấy bị sỉ nhục đấy.”
Phó Vi cởi dây an toàn, không quay đầu mà xuống xe.
Mùa đông lúng túng ở chỗ, chênh lệch nhiệt độ trong phòng và bên ngoài sẽ luôn khiến người ta muốn sụp đổ. Phó Vi phủ mình cực kỳ chặt ra cửa, đến mức lúc đi vào trong cửa hàng ấm áp cô suýt ngạt thở.
Bóng người Kỳ Tự thon thả cao cáo đơn bạc đi phía trước, chẳng quan tâm đồ dùng bên cạnh chút nào. Phó Vi đẩy xe đẩy, lại muốn đuổi theo bước anh, trên mặt có hai vết đỏ ửng: “Chủ cửa hàng này định mở một cửa hàng vật dụng thú cưng thành cả một thành phố bán đồ à? Quy mô chỗ này có thể so với IKEA đó.”
Kỳ Tự dừng bước chân lại, tay trái để trong túi quần tây nghiêng người sang, chìa khóa xe lắc quanh tay phải, quan sát quần áo cô từ trên xuống dưới: “Quý cô rùa bò, em nhìn trông y cái Ipad di động ấy.” châm chọc ghê gớm cái tỉ lệ dáng người cô sau khi trùm lên cái áo lông dày.
Phó Vi lười mà đi so đo, chỉ sau lưng, phối hợp quay người mà đi: “Quý ngài nhanh như thỏ không có thường thức ơi, lúc anh bước đi không nhìn bảng hướng dẫn sao? Sản phẩm cỡ lớn ở đây.”
Vị trí đổi nhau, Phó Vi dẫn trước một đoạn. Chỉ chốc lát sau, Kỳ Tự lại lần ỷ y ưu thế chân dài đi qua cô, bóng lưng màu đen thẳng tắp yên lặng, xem ra vô cùng diễu võ giương oai.
“…” trong lòng Phó Vi như có một mèo toyger (*mèo vằn hổ), dùng ánh mắt rạch ba vết máu trên lưng Kỳ Tự. Đồ thần kinh não tàn ấu trĩ!
Được hướng dẫn viên chỉ dẫn, Phó Vi đi mau đến chỗ bán nhà cho thú cưng, từ nhỏ đến lớn các kiểu nhà làm bằng gỗ được chưng bày sau rào chắn. Cơ bán hàng thân thiết nở nụ cười lễ phép hỏi cô: “Xin hỏi cỡ thú cưng nhà chị là gì?”
Không đợi cô mở miệng, Kỳ Tự đã chỉ chỉ Phó Vi trước, đã rất nghiêm túc lại còn nghiêm túc khoa tay một cái: “Tầm tầm cô ấy.”
Phó Vi: “…”
Kỳ Tự tựa trên rào chắn, chỉ chỉ một cái nhà gỗ tít ngoài rìa: “Cái này chắc là được.”
Theo hướng ngón tay của anh, đó là một cái ổ chó khổng lồ, mua nguyên bộ còn tặng kèm cái xích sắt bằng cổ tay.
Hướng dẫn viên: “…”
Cuối cùng dưới chỉ đạo của Phó Vi, họ chọn mua một cái nhà màu nâu cỡ trung. Cái giá Kỳ Tự phải trả là, trên đường về Phó Vi không để ý đến anh, toàn bộ hành trình cứ như là một con mèo toyger trong tình trạng chiến đấu đáng báo động, ngồi trên ghế yên lặng bấm điện thoại.
Trên màn hình chỉ có bốn chữ ngắn gọn: Giáng Sinh vui vẻ. Gửi cho Thích Nghiêu, và… Phó Kỳ Dự.
Phó Vi nghĩ ngợi, cuối cùng lại thêm cho Thích Nghiêu một tin nhắn khác: PS, nếu cậu còn coi anh ta là nam thần của cậu, thì tình bạn của chúng ta chỉ có thể duy trì đến cái Giáng Sinh này thôi.
Cô tức giận mà ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ xe bỗng đổ tuyết lớn. Màn đêm buông xuống rất sớm, mới đi chưa được nửa giờ, trời đã tối đen, trên cây sồi cạnh hồ Thiên Linh có nhánh cây treo tuyết, lúc nào cũng có thể trở thành một gốc cây thông Noel. Giữa đất trời tối đen, gió bấc xen lẫn tuyết, bay lả tả.
Phó Vi vẫn buồn ngủ nên không khỏi hơi đơ người, đến khi điện thoại bỗng rung, tên Phó Kỳ Dự xuất hiện trên màn hình: Tuyết rơi, cuối tuần vui vẻ.
Một người đàn ông ở Anh mười năm, thế mà cũng chẳng thèm để ý đến Giáng Sinh. Phó Vi nhắn lại anh cái cái icon mỉm cười, cả khuôn mặt đang nghiêm cũng có nụ cười.
Kỳ Tự nhìn Phó Vi trong kính chiếu hậu khẽ nhếch khóe miệng lên, khinh thường cười lạnh một tiếng: “Đồ ngốc nghếch, xuống xe.”
*Lâu quá quên mất mình vẫn còn bộ này chưa đăng xong luôn, ế nhưng mà vẫn đi đến cùng nha bà coan, mình ế nhưng mình giữ nhời :v, đăng 1 năm mới hết vẫn là đăng hết nhể =)).