Editor: Tây An
Không khí lạnh vừa đến, nhiệt độ thành phố S rơi xuống âm mười độ, lúc Phó Vi ngồi lên tắc xi nhìn một cái, mặt hồ Thiên Linh đã kết băng, bên bờ xanh có một tầng sương dày như tuyết, trong sắc trời buổi sáng sớm trông sáng rạng rỡ.
Ngày thứ ba Kỳ Tự đi sang thành phố H công tác, thế giới tốt đẹp thế đấy. Ngoại trừ —— Phó Vi hắt hơi một cái, dùng ngón tay vuốt vuốt chóp mũi đỏ lên… hình như cảm mạo.
Đa số thời gian Phó Vi đều đến đây, đến nỗi Phó Kỳ Dự thường xuyên để cửa cho cô lúc khoảng chín giờ. Cô cẩn thận đẩy cửa đi vào, có khi sẽ thấy anh đang đọc sách, có mấy lần thấy một mình anh cầm chén trà đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra xa. Đa số thời gian anh sẽ ngồi trên ghế sofa màu xanh bên cửa sổ, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt ôn hòa, thỉnh thoảng sẽ cúi đầu đồng hồ, cười đọc thời gian: “Hôm nay, 8h57′.”
Hôm đó, Phó Vi đến cửa nhà Phó Kỳ Dự, xoay cái tay cầm cửa, đẩy theo thói quen, nhưng không đẩy ra được.
Cô nhíu nhíu mày, lại thử lần nữa—— cửa lại được mở ra từ bên trong, một người đàn ông xa lạ đứng trước mặt cô, áo khoác màu đen, trông còn lớn tuổi hơn Phó Kỳ Dự một chút, chắc chừng ba mươi lăm tuổi, vẻ mặt nghiêm túc. Nhìn thấy Phó Vi ngoài cửa, nhíu lông mày nhìn cô một hồi chăm chú, rồi lập tức mở cửa rộng nhường cho Phó Vi một con đường, bản thân cũng không quay đầu mà ra khỏi nhà.
Phó Vi đưa mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của anh ta biến mất nơi cuối hành lang. Sau lưng rất hợp thời vang lên một chất giọng ôn hòa: “Cô Phó?”
Cô lấy lại tinh thần, Phó Kỳ Dự đã ngồi xuống vị trí họ thường nói chuyện, một cái áo len vải ka-ki cổ tròn, ngồi trong cái ghế sô pha xanh, trông giống như một loài thực vật loại thường xanh mùa đông nào đó, giống thường ngày.
Phó Vi treo túi lên, có vẻ hơi cứng người cười lên tiếng chào, ngồi xuống đối diện anh.
Cô không hỏi chuyện về người xa lạ vừa rồi, trực tiếp lấy cuốn sổ nhung dê ra, tiến vào trạng thái rất nhanh. Tiến độ nói chuyện đã đến lúc Phó Kỳ Dự học vũ đạo, anh phối hợp với mấy câu đùa mặn nhạt, khiến câu chuyện học tập sinh hoạt gian khổ vốn khô khan trở nên nhẹ nhõm mà thú vị. Phó Vi phối hợp cũng thỉnh thoảng bị anh chọc cười, nghiêm túc ghi từng chuyện.
Qua hai giờ, cô bắt đầu vô thức nhìn đồng hồ.
Sức quan sát của Phó Kỳ Dự rất tốt, khéo hiểu lòng người hỏi cô: “Chúng ta nói chuyện như vật có quấy nhiễu đến công việc toàn thời gian của em không?”
Phó Vi không phủ nhận, áy náy cười: “Thực ra hơi ngại, anh Phó, tôi chỉ xin nửa ngày nghỉ.”
Anh đan mười ngón tay, dựa về thành ghế phía sau, hiền từ cười một tiếng với cô: “Không sao, thời gian của chúng ta rất dư dả.”
Cô không dây dưa thêm, nhanh nhẹn nói: “Vậy, tối gặp nhé.”
Phó Vi cầm lấy tui trước khi ra cửa có vẫy tay với anh, lúc này mới nhìn cho kỹ sắc mặt anh, so với thường ngày thì có hơi tái nhợt hơn một chút, ý cười ôn hòa vẫn chưa chạm tới đáy mắt, khiếm cặp mắt kia trông sâu mà u ám, như một cái đầm nước đêm đông, sáng mà yên lặng.
Trên người Phó Kỳ Dự luôn có một cảm giác hơi bệnh tật. Phó Vi sững sờ, không nghĩ nhiều, quay người cài khóa cửa.
Đi tại trong con đường lộng gió lạnh, Phó Vi tự hỏi là lên tắc xi về công ty, hay nên là đi đến con đường phía trước ăn gì đó. Kỳ Tự đã từng đề nghị sắp xếp cho cô một cái xe, nhưng cô luôn luôn độc lập về vấn đề kinh tế, đồng thời lười đi thi bằng lái. Cái giá của việc lười là, hai gò má cóng đến đỏ bừng, trán bị gió lạnh thổi nên hơi đau đầu.
Hình như… có càng cảm nặng thêm.
Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung rung. Phó Vi bất đắc dĩ bỏ tay vừa ấm trong túi ra, trên màn hình vẫn là người liên hệ quen: “Bốn mươi mốt hay là sáu mươi lăm?”
Chả hiểu nổi.
┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Thành phố H ở phương nam, bốn mùa như xuân, dù cho đã gần Giáng Sinh, nhiệt độ vẫn ở ngưỡng 0 độ.
Trong phòng ấm áp, ánh đèn dần tối, ánh đèn Led lạnh đỏ lên bục chữ T, chiếu sáng các người mẫu gầy trơ cả xương. Bởi vì đây là buổi trình diễn thời trang quý mùa xuân tiếp theo, các người mẫu ăn mặc đều rất mát mẻ.
Kỳ Tự mang khuôn mặt lạnh lẽo ngồi dưới bục, ánh mắt chạy qua từng khuôn mặt trang điểm đậm. Dịch Bạch bên cạnh nhìn trên bục một chốc lát, rốt cục chú ý đến khí chất lạnh lẽo bên cạnh, cười hỏi anh: “Tối nay tôi làm chủ, cậu muốn đi đâu cũng được.”
Kỳ Tự lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ấy: “Đây chính là mục đích cậu mời tôi tới à?” Gần bục T nhất là một loạt các tinh anh trong giới. Buổi trình diễn thời trang là dành cho đông đảo mọi đối tượng, nhưng đa số là phái nữ cảm thấy có hứng thú, đương nhiên cũng có đàn ông như anh được mời, nói cho hay thì chính là đang giữ thể diện.
Khuôn mặt Dịch Bạch đau khổ: “Làm dâu trăm họ, hết cách rồi.”
Dịch đại luật sư là đồng môn đại học của Kỳ Tự, vì có cái tiếng năng lực cao và tốt tính nên chịu đựng được cái tính châm chọc khiêu khích của Kỳ Tự lâu dài, từ đó trở thành một trong những người bạn ít ỏi của Kỳ Tự. Không biết có phải bị khinh thành quen không, sau khi cưới vợ rồi anh trở thành một người sợ vợ có tiếng, bà xã Diệp Thanh là nhà thiết kế nghiệp thời trang trứ danh. Từ khi họ kết hôn, Kỳ Tự bèn thường xuyên lấy danh công tác, bị kéo đi tham dự mấy hoạt động kỳ kỳ quái quái.
Thí dụ như, biểu diễn thời trang.
Lúc nói chuyện, ánh đèn trên bục thay đổi, màu xanh tím khiếm ánh đèn u ám đi, người mẫu thân mặc lễ phục dạ hội, lần lượt đi ra.
Giữa lông mày Kỳ Tự nhíu lại, nhàn nhạt nhìn trong chốc lát, ánh mắt dừng trên hai người mẫu rồi quay đi luôn. Anh lấy điện thoại di động ra từ trong túi quần tây, nhanh tay soạn một cái tin nhắn: “Bốn mươi mốt hay là sáu mươi lăm?”
Chọn người liên hệ đầu danh sách, gửi đi.
┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Lúc về công ty giờ nghỉ trưa còn chưa hết. Lý Manh thấy Phó Vi xuất hiện thì sợ hãi thán phục: “Sao chủ biên không ở đây, mấy ngày nay chị lại về sớm quá thế.”
Trong văn mùi cà phê phảng phất, thật ấm áp. Phó Vi choáng đầu mờ mịt, lấy trong ngăn kéo hai viên thuốc, chóng mặt ghé vào bàn ngủ đi: “Lãnh đạo không có nhưng nanh vuốt vẫn còn.” Không đến muộn không về sớm, không để anh có cớ, khỏi Kỳ Tự lại có ý đồ cản trở công việc của cô với Phó Kỳ Dự.
Lý Manh chậc chậc hai tiếng, bỏ mặc cô ngủ bù.
Mơ mơ màng màng sắp ngủ mất, đột nhiên điện thoại bắt đầu rung điên cuồng. Đại não Phó Vi mờ mịt, nhìn tên Kỳ Tự trên màn ảnh mà đơ mấy giây, mới nhớ ra giữa trưa quên nhắn lại anh, uể oải nhận.
Tinh thần đối phương quắc thước, trong lời có gai: “Cô Phó, anh nghĩ trong thời gian làm việc, em nên duy trì tốc độ phản ứng vốn có với tin nhắn của cấp trên.”
Phó Vi gục xuống bàn, nhớ một chốc, giọng nghe nặng nề: “Tin nhắn gì?” Cô thực sự không nhớ ra nội dung.
“Thích số bốn mươi mốt, hay là sáu mươi lăm?” Kỳ Tự hiếm khi kiên nhẫn nhắc lại cô, giọng lạnh đi, “Em cảm à?”
“Vâng.” năng lực phản ứng của cô chỉ có thể cho cô trả lời một vấn đề.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, vẳng đến giọng nói ra lệnh: “Đừng để Vivian ăn đồ ăn em bỏ lại đâu đấy.”
Phó Vi không còn sức so đo cùng anh, thuận miệng trả lời: “Đã ăn ba ngày rồi.” Tên không có thường thức, ngu xuẩn lại ngây thơ này, một con chó, rất khó để bị dính virus cảm từ con người.
“Anh quyết định chọn bốn mươi mốt, em có ý kiến gì không?”
“Không.”
Đồ thần kinh. Phó Vi tiện tay nhấn tắt điện thoại anh.
Giờ này khắc này, ở một thành phố khác, một buổi trình diễn thời trang đã kết thúc, người mẫu đang chào tập thể. Kỳ Tự nhìn màn hình tối đi, kéo Dịch Bạch tới, tiện tay chỉ lên bục: “Bảo bà xã cậu, tối muốn bộ kia.”
┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Đức ngài chủ biên thắng lợi trở về mở cửa, ném chìa khóa lên bàn trà, thả mình vào cái ghế sô pha màu ngà sữa.
Sản phẩm mang về có:
Một cái bút MONTBLANC. Bút Dịch Bạch đền cho Kỳ Tự vì anh thích bút thép.
Một túi đồ ăn cho chó. Dịch Bạch mua hộ.
Một cái hộp quà màu xanh thủy lam, dây lụa hoa văn hoa chìm. Dịch Bạch phụ trách đóng gói.
Kỳ Tự cầm cái lễ phục lam nhạt được đóng gói cẩn thận, nghiêng mắt nhìn cửa phòng Phó Vi. Bên trong có ánh đèn, nhưng không có tiếng vang, hiển nhiên là Phó Vi đang ngủ. Mà đồng hồ treo tường bên vừa mới chỉ đến sáu giờ, hôm nay cô ngủ sớm chắc có gì đó khác thường.
Vivian vui vẻ đi vòng quanh ghế sô pha, Kỳ Tự xem ra tâm trạng rất tốt, cầm lấy đồ ăn của nó, dẫn nó đi sang góc tường.
Cùng lúc đó, bên trong phòng Phó Vi đột nhiên truyền ra tiếng ồn ào. Không bao lâu sau, Phó Vi đầu rối bù xông vào toilet, lúc đi ngang qua Kỳ Tự vội vàng liếc qua: “Anh về lúc nào thế?”
“Vừa thôi.” Kỳ Tự đổ dở túi đồ ăn cho chó, tiếng đồ rơi lạch cạch vào cái bát sứ trắng, Vivian vẫy cái đuôi vui vẻ lè lưỡi ăn như hổ đói. Mà chủ nhân của nó, đang đánh giá Phó Vi vừa mới tỉnh ngủ, hốc mắt của cô ửng đỏ, hơi sưng, sắc mặt rất khó coi.
Phó Vi dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, xông ra toilet.
Kỳ Tự nhíu mày chặt: “Muộn vậy rồi còn đi ra ngoài?”
Phó Vi vừa cầm túi lên vừa đi ra khỏi phòng nhà: “Mấy ngày nay ban ngày em không có nhiều thời gian, đã bàn với anh Phó, buổi tối trong ngày làm việc sẽ đến chỗ anh ấy. Em sắp đến trễ rồi.”
Lời còn chưa dứt, người đã ra cửa. Bịch một tiếng, cửa đóng lại trước mặt Kỳ Tự.
Vivian tham lam liếm lưỡi, còn chưa đụng được cơm tối của nó, đột nhiên bị một đôi cánh tay ôm về.
Trên TV có đặt một tờ báo tài chính và kinh tế, người đàn ông tây trang màu đen ôm một con chó to màu trắng, không nhúc nhích ngồi trong sofa bốn tiếng đồng hồ. Vivian không tình nguyện nằm trên đùi anh, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm đồ ăn của nó. Nó giãy hai cái, muốn thoát khỏi lồng ngực giam cầm nó, người đàn ông mặt lạnh lùng kéo nó về trong ngực anh, nó mới an tĩnh lại, thấp giọng nức nở, phát ra tiếng gâu gâu rất nhỏ.
Tiếng chuông mười giờ vang lên, Phó Vi vẫn chưa về nhà. Kỳ Tự buông Vivian ra tắt TV, nhìn hộp quà dưới bàn trà, vứt nó vào thùng rác ngoài cửa, thỏa mãn trở lại phòng khách. Điện thoại trên ghế sa lon cho thấy có một cuộc gọi.
Nhận điện thoại, giọng Dịch Bạch sang sảng vẳng đến từ trong ống nghe: “Bà xã tôi nhờ tôi hỏi cậu, bộ váy thế nào?”
Kỳ Tự nhíu nhíu mày: “Váy gì?”
“Thì là bộ cậu tặng cho Vivian ấy.” Dịch Bạch kiên nhẫn nhắc nhở anh, hiển nhiên anh vẫn không biết, cái tên tiếng Anh này đã được trao tặng cho một chú chó.
“À, vứt rồi.”
Dịch Bạch trợn mắt hốc mồm: “Vứt rồi? !”
Con chó trắng ngốc nghếch mà hạnh phúc đang vẫy vẫy đuôi liếm hết bữa tối phong phú trong bát sứ. Kỳ Tự nhìn Vivian trong góc tường phòng khách, giọng lãnh đạm:
“Tôi chưa vứt đồ ăn cho chó mới mua tối qua.”