Trong hỗn loạn, phụ mẫu Tuân gia cùng Tuân Diệu Lăng được đưa vào đạo quán.

Đạo quán này do Thanh Lam Tông xây dựng, là cấm địa, người ngoài không được tự tiện ra vào. Khu nhà ẩn mình giữa rừng rậm, thỉnh thoảng có vài con chim núi bay lướt qua mái ngói xanh cong vút, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.

Trong chính phòng, hai đệ tử Thanh Lam Tông khách khí mời phụ mẫu Tuân gia uống trà. Nhận thấy Tuân Diệu Lăng còn nhỏ, họ mang đến cho nàng một bát sữa chua hấp đường.

Sự chu đáo của các đệ tử tiên môn quả thực khiến người ta thụ sủng nhược kinh... ít nhất là phụ mẫu Tuân gia không uống nổi ngụm trà nào, trong khi Tuân Diệu Lăng lại yên tâm thoải mái tận hưởng.

“Thỉnh mấy vị đợi một lát. Đại sư huynh bọn ta sẽ đến ngay.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo kiếm quang lạnh thấu xương lóe lên ngoài cửa, một vị tu sĩ trẻ tuổi khí chất phi phàm từ trên thân kiếm nhảy xuống. Hắn mặc trường bào màu trắng bạc, đội liên hoa quan, dáng người thẳng tắp như tùng trúc, bước đi thong dong, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Vừa gặp mặt, hắn đã nghiêm trang hành lễ: “Đạo Tổ từ bi, phúc sinh vô lượng. Tại hạ Thông Lạc Sinh, đại đệ tử Huyền Bộ thuộc Chấp Sự Đường của Thanh Lam Tông, bái kiến ba vị.”

Phụ mẫu Tuân gia vội vàng đứng dậy.

Đùa sao, tu sĩ tuy trông trẻ tuổi, nhưng không khéo tuổi thực đã đủ để làm lão tổ của bọn họ rồi, sao có thể nhận lễ lớn thế này?

Tuân mẫu khẽ nói: “A Lăng, mau, vấn an tiên trưởng đi.”

Tuân Diệu Lăng nhảy xuống ghế, chào một tiếng, sau đó từ trong ngực móc ra một cái Trắc Linh Bàn ảm đạm không còn ánh sáng: “Xin lỗi, cái này quên trả lại cho các vị."

“...”

Ba cặp mắt cùng lúc đổ dồn vào cái Trắc Linh Bàn.

Phụ mẫu Tuân gia, một người cúi đầu, một người đỡ trán, thầm oán trách sự thất thố của mình, sao lại quên mất chuyện này!

Thông Lạc Sinh không hề ngạc nhiên, cúi đầu xem xét một giây, nói: “Linh thạch trên Trắc Linh Bàn này đã mất hết linh khí, giờ chẳng khác nào phàm vật. Nếu Tuân tiểu hữu thích thì cứ giữ lại chơi đi. Đúng rồi, tiểu hữu có thể đưa tay ra không?”

Tuân Diệu Lăng chớp chớp mắt, đưa cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh ra.

Đối phương nhẹ nhàng bắt mạch cho nàng, một lát sau cười lắc đầu: "Rõ ràng ngươi chưa từng tu luyện, nhưng linh khí từ linh thạch đi vào kinh mạch ngươi lại như trâu đất xuống biển, gần như không thể phát hiện, quả không hổ là Thiên linh căn.”

Tuân Diệu Lăng có chút xấu hổ: “Ý ngài là, ta bất cẩn làm hỏng Trắc Linh Bàn rồi?”

Thông Lạc Sinh gật đầu: “Đúng là như vậy.”

“...Xin hỏi cái Trắc Linh Bàn này giá bao nhiêu?”

“Linh thạch ở phàm giới vốn dĩ không có quy tắc đổi tiền ổn định. Nếu nhất định phải nói, thì là vô giá khó cầu.”

Tuân Diệu Lăng căng da đầu, đẩy Trắc Linh Bàn ra, ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngoan ngoãn vô tội: “Chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của ta, đúng không? Nếu thực sự muốn ta bồi thường... Thanh Lam Tông các ngài có chấp nhận trả góp không ạ?”

“Tuân tiểu hữu đang nói gì vậy.” Thông Lạc Sinh khẽ phất tay áo, nụ cười không đổi, khiến người ta như được tắm gió xuân, “Nếu ngươi trở thành đệ tử thân truyền của Thanh Lam Tông chúng ta, đừng nói là tiêu hao mấy viên linh thạch hạ phẩm cỏn con, cho dù muốn linh thạch thượng phẩm chất thành núi cũng không thành vấn đề. Hơn nữa còn có linh bảo thần khí, công pháp hiếm có, đan dược tiên phẩm... có thể nói là muốn gì có nấy."

Hiểu rồi, bây giờ là giai đoạn phòng tuyển sinh đang vẽ bánh đây mà.

Phụ mẫu Tuân gia vẫn còn mơ hồ, chưa kịp tiêu hóa chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này. Ngược lại, Tuân Diệu Lăng lại lý trí hơn nhiều.

Nàng khẽ vuốt ngực: “Vậy thì tốt rồi. Xem ra thiên phú của ta cũng không tệ, chắc là không đến nỗi không thể bái nhập tiên môn. Làm phiền ngài ghi nợ chín viên linh thạch này vào sổ trước, đợi sau này ta có tiền nhất định sẽ thanh toán.”

Là ảo giác hả? Sao hắn cảm thấy đứa nhỏ này cứ trơn tuồn tuột thế nhỉ? Rõ ràng hắn đã ám chỉ rất rõ rồi mà? Vậy mà nàng hoàn toàn không động lòng sao?

Rốt cuộc là trẻ con ở phàm giới quá nông cạn vô tri, hay là danh tiếng Thanh Lam Tông bọn họ không đủ vang dội?

Thông Nhạc Sinh thầm nghĩ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa nhã nhặn: “Không cần phải ghi nợ, vốn dĩ cũng không có lý do gì để Tuân tiểu hữu bồi thường. Chẳng qua linh căn của tiểu hữu quá mức đặc biệt, các sư đệ trong môn hạ chưa từng thấy qua cảnh tượng này, nên mới gọi ta đến xem xét.”

“Xin tiểu hữu chuẩn bị sẵn sàng, ba ngày sau, linh thuyền xuyên qua giới môn, đến đón ngươi và những người trúng tuyển khác cùng nhau lên Tiên Thê. Đến lúc đó, các đại môn phái trong Liên Minh Tiên Đạo sẽ đến tuyển chọn đệ tử, tiểu hữu chắc chắn có thể bái nhập môn phái phù hợp nhất. Chúc tiểu hữu gõ cửa thiên môn, lên như diều gặp gió.”

Nực cười, đây chính là Thiên linh căn đó.

Đối với người khác mà nói, là tông môn chọn đồ đệ. Nhưng đối với Tuân Diệu Lăng, là đồ đệ chọn tông môn.

Dù sao tương lai đều là đạo hữu, cho dù vị thiên tài này cuối cùng không chọn Thanh Lam Tông, thì gửi vài lời chúc phúc trước cũng chẳng sao.

Sau đôi câu hàn huyên, Thông Lạc Sinh sắp xếp cho ba người họ ở lại đạo quán nghỉ ngơi, rồi tiếp tục đi chủ trì cuộc tuyển chọn.

Đến khi Thông Lạc Sinh rời đi, trong gian nhà chỉ còn lại ba người bọn họ.

Phu thê Tuân thị nhìn nhau, lúc thì ngẩn người, lúc thì bật cười. Một lát sau, bọn họ cùng hướng ánh mắt về phía Tuân Diệu Lăng đang im lặng, chỉ thấy nàng vẫn còn đang xử lý bát sữa chua hấp đường mới ăn được một nửa.

“A Lăng, lại đây, đến chỗ nương này.”

Tuân mẫu hơi khom người xuống, giọng điệu dịu dàng: “Tối nay cha nương đưa con đi dạo hội chùa Tiên Duyên Tiết có được không?”

Tuân Diệu Lăng gật đầu.

Đã đến đây rồi, nếu không tranh thủ hai ngày này ăn sạch các quầy hàng trong hội chùa, thì nàng quyết không rời trấn Vân Khê.

Đúng như Tuân Diệu Lăng tưởng tượng, các sạp bán đồ ăn vặt vô cùng náo nhiệt.

Tiếng người ồn ào như thuỷ triều dâng, nàng phải dùng sức chín trâu hai hổ mới chen được vào một quầy bán xiên nướng.

Khói từ những xiên nướng lượn lờ bay dưới ánh đèn, kèm theo tiếng xèo xèo, lớp da bên ngoài được nướng vàng ruộm hấp dẫn, bên trong thì mềm ẩm thơm lừng.

Nàng nhanh tay giành được hai xiên chim cút nướng vừa mới ra lò, sau đó xoay người, cố hết sức len ra ngoài, đồng thời giơ cao đồ ăn để tránh chạm vào người khác.

“A Lăng, mua được chưa con? Cha con xem rồi, bánh mật ong con muốn ăn ở bên kia kìa.”

“Dạ con đến ngay!”

Tuân Diệu Lăng cắn một miếng thịt nướng nóng hổi, tay còn lại kéo mẫu thân chạy về phía bờ sông đối diện.

Chạy được nửa đường thì bọn họ gặp được Tuân phụ trên cầu.

Tuân phụ tay trái xách một túi bánh mật ong, tay phải cầm một chiếc đèn hoa đăng, cười híp mắt đi về phía hai mẹ con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play