Sáng sớm.
Mây mù bao phủ sắc núi xanh biếc, như một bức tranh thủy mặc hư ảo.
Tuân Diệu Lăng ngồi trên xe la lắc lư, suýt nữa lại ngủ gật.
Tuân mẫu: “A Lăng, với thiên tư của con, chắc chắn sẽ được tiên sư thu nhận làm đệ tử.”
Tuân phụ: “A Lăng, cầu tiên vấn đạo là công đức vô thượng. Nếu con thật sự có cơ duyên, bỏ lỡ chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?”
Tuân Diệu Lăng: “Hai người nói đều đúng. Nhưng lúc về, chúng ta có thể thuê một cỗ xe ngựa không? Nếu không thuê được thì nghỉ thêm vài ngày ở trấn Vân Khê, con muốn đi dạo hội chùa Tiên Duyên Tiết.”
Cứ mười năm một lần, các tiên môn lại mở đại hội thu nhận đệ tử, đây là một sự kiện trọng đại, thế gian gọi là “Tiên Duyên Tiết”, rất nhiều nơi sẽ tổ chức hoạt động chúc mừng.
Điểm chiêu mộ đệ tử gần thôn của Tuân Diệu Lăng nhất nằm ở trấn Vân Khê, thuộc phạm vi thế lực của Thanh Lam Tông.
Không sai, đây là một thế giới có thể tu tiên. Còn bản thân Tuân Diệu Lăng vốn là một hồn phách đến từ dị giới. Nàng thật sự không ngờ rằng, đã xuyên không rồi mà vẫn phải trải nghiệm lại kiểu giáo dục cổ vũ bơm máu gà này.
Ở thế giới này, hầu hết các phụ huynh đều sẽ đưa con mình đi kiểm tra linh căn, cầu tiên duyên. Mức độ cuồng nhiệt không kém gì cha mẹ kiếp trước của Tuân Diệu Lăng thúc giục con cái đi thi biên chế.
Tuy nhiên, cầu tiên vấn đạo không phải giống như thi khoa cử, năm nay không đỗ thì ba năm sau thi lại. Linh căn có là có, không là không, đây là một bộ môn huyền học không thể dựa vào nỗ lực.
Khi bọn họ đến điểm chiêu mộ đệ tử, trời đã quá trưa. Dưới chân núi trống trải, đám người tụ tập đông nghịt, vây chặt lấy bàn đăng ký, như đàn kiến bu kín một vũng mật ngọt.
Một nam nhân tráng kiện khó nhọc đẩy nhi tử mình lên đầu hàng: “Tiên trưởng, tiên trưởng! Xin hãy nhìn hài tử nhà ta đi, thể trạng của nó nhất định là hạt giống tốt để tu tiên! Cho dù không được chọn, ngài đưa nó vào tiên môn làm tạp dịch cũng được, nó làm việc rất giỏi...”
Người phụ trách ghi danh là một đệ tử trẻ tuổi, mặc áo xanh, chẳng buồn ngẩng đầu: “Để thẻ tên lại, không được nán ở đây.”
Nam nhân còn muốn nói thêm đôi câu thì từ trong đám đông có tiếng hô lớn: “Ngưu Nhị! Ngươi xuất thân là kẻ chăn trâu, đừng mơ tưởng trèo cao vào tiên môn nữa! Tiên trưởng thu nạp đồ đệ đâu phải thu mua gia súc, nhìn thể trạng thì ích gì? Nhi tử ngươi đã 10 tuổi rồi mà đếm từ 1 đến 100 cũng không xong, tu cái gì mà tu?”
Lời vừa dứt, đám đông liền cười ầm lên.
Nam nhân lập tức đỏ mặt, quay đầu quát lớn: “Chu Đồ, đừng có đặt điều bôi nhọ nhi tử ta trước mặt tiên trưởng! Ngươi chỉ là một gã đồ tể mổ lợn, có giỏi hơn nhà ta là bao? Dám cản trở nhi tử ta cầu tiên, có tin ta liều mạng với ngươi không?”
Gã đồ tể Chu Đồ giấu mình trong đám đông khẽ cười lạnh, còn định thêm mắm thêm muối, xem ra hai nhà này vốn đã có hiềm khích từ trước.
Nhưng mà, hắn há miệng hồi lâu, lại chẳng thể thốt nên lời —— cổ họng như bị nhét đầy bông gòn, dù cố thở dốc cũng không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
“Câm miệng.”
Đệ tử áo xanh phụ trách ghi danh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua đám đông, chuẩn xác khóa chặt vào Chu Đồ, giọng điệu không chút cảm xúc: “Kẻ quấy nhiễu việc tuyển chọn đồ đệ của tiên môn, phạt cấm nói bảy ngày.”
Đám đông ồn ào nháy mắt yên tĩnh.
Hay lắm, bảy ngày không thể nói chuyện, chẳng phải sẽ khó chịu lắm sao?!
Trán Chu Đồ lập tức toát mồ hôi lạnh, quỳ phịch xuống đất, dập đầu ba cái, sau đó quay đầu lồm cồm bỏ chạy.
Cho đến khi đệ tử áo xanh thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ghi danh, hàng người mới lại tiếp tục di chuyển.
Cứ mười danh bài, vị đệ tử áo xanh kia lại xếp thành một nhóm. Sau khi gom đủ, nhóm người được gọi tên sẽ được dẫn sang quảng trường Thái Cực Âm Dương bên cạnh để đo linh căn.
Một nữ tu đội ngọc quan mặc hạc bào, phụ trách dẫn các nhóm đi. Khi đến nơi, nàng ta ra hiệu cho bọn họ đặt tay lên Trắc Linh Bàn.
Trắc Linh Bàn có thể đo được thuộc tính linh căn cơ bản cùng cấp bậc sơ bộ. Còn về các thiên phú đặc biệt, mệnh cách, cốt tướng thì cần nhập môn mới có thể kiểm tra thêm.
Theo từng tiếng gọi tên, nhóm người dự tuyển căng thẳng bước đến trước Trắc Linh Bàn, tràn đầy mong chờ mà đặt tay lên —– nhưng Trắc Linh Bàn từ đầu đến cuối vẫn không hề có phản ứng.
Nhìn hết nhóm này đến nhóm khác đều thất bại rời đi, có người không tin nổi mà thốt lên:
“Có khi nào Trắc Linh Bàn bị hỏng rồi không?”
“Không hiểu thì đừng nói bậy! Pháp khí tiên môn sao dễ hỏng thế được? Nhìn dáng vẻ ngươi chắc là lần đầu tiên xem tiên môn tuyển chọn đúng không? Thực ra, lần nào cũng vậy cả. Trong lần tuyển chọn mười năm trước, bọn họ cuối cùng chỉ chọn được 17 người.”
Phải biết rằng dân số trấn Vân Khê đã lên đến mấy vạn người… Hơn nữa, còn có những người từ nơi khác đổ về, nên chuyện tuyển chọn này chẳng khác gì đãi cát tìm vàng, ngàn dặm mới chọn được một, cũng không có gì lạ.
Ngưu Nhị đứng bên ngoài đám đông, mắt dán chặt vào nhi tử mình —– Chỉ thấy cậu bé đặt tay lên Trắc Linh Bàn, chẳng bao lâu sau, Trắc Linh Bàn vậy mà lại phát sáng.
Dù chỉ là một tia sáng đỏ yếu ớt, nhưng cũng đủ để khiến đám đông phấn khích.
“Nhìn kìa, Trắc Linh Bàn phát sáng rồi! Phát sáng rồi!”
“...Hỏa Mộc song linh căn. Tuy là hạ phẩm, nhưng Mộc sinh Hỏa, thuộc tính tương hợp, không tệ.” Sắc mặt tu sĩ đứng bên cạnh Trắc Linh Bàn dịu đi đôi chút, kéo hài tử còn đang ngơ ngác ra khỏi hàng, nhìn mộc bài của cậu ——
“...” Tu sĩ im lặng một lát, sau đó nói với đám đông, “Phụ thân của Ngưu Thiết Trụ, Ngưu Nhị, đi theo ta.”
Ngưu Nhị, người vẫn luôn đứng chờ bên cạnh, bỗng cứng đờ người, trên mặt không rõ là ngạc nhiên nhiều hơn hay vui mừng nhiều hơn. Đôi mắt hắn đỏ hoe, tay chân luống cuống, cứ ba bước lại vấp một lần, lảo đảo đi theo người của Thanh Lam Tông rời khỏi quảng trường.
“Một tiểu tử chăn trâu mà cũng có tiên duyên sao?! Tổ tiên nhà ta từng có quan lớn nhị phẩm, dựa vào cái gì...”
“Đã bảo rồi, tiên duyên không chọn dòng dõi tổ tông. Đừng nói tổ tiên nhà ngươi từng làm quan, dù có từng là hoàng đế thì cũng chưa chắc gặp được vận may này. Linh căn là trời sinh, không thể so sánh, càng không có cách nào so bì, hiểu chưa?”
“Ta thấy tiểu tử đó chẳng có gì đặc biệt, cũng ngốc nghếch y hệt Ngưu Nhị, nào ngờ... Ông trời đúng là chẳng kén chọn, lại để linh căn mọc trên người nó! Trời xanh bất công mà!”
“Hừ, ngươi câm miệng đi! Ông trời ban linh căn cho loại người như ngươi mới là bất công đấy?!”
Không ít người vừa chửi bới vừa chen lên phía trước, vẻ mặt so với trước đó càng thêm sốt ruột.
Phụ mẫu Tuân gia cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, có phần căng thẳng, còn Tuân Diệu Lăng tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong đầu đã bắt đầu nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì.
Vì cầu tiên duyên mà hàng vạn người tề tụ về trấn Vân Khê, các thương gia địa phương cũng đã sẵn sàng chờ kiếm tiền, chắc hẳn các quán ăn toàn thành đều mở rộng cửa, nàng muốn ăn bánh ú hấp, ngỗng sốt hạnh nhân ngũ vị, cánh gà nướng, đùi thỏ nướng…
“...Tuân Diệu Lăng.”
Dòng suy nghĩ của Tuân Diệu Lăng đột nhiên đứt đoạn.
Nàng còn chưa kịp nghĩ xong thực đơn, thì cả nhà nàng đã đi lên đầu hàng.
Tu sĩ áo xanh ngồi sau bàn cầm lấy mộc bài mà phụ mẫu nàng đưa qua, lặp lại: “Tuân Diệu Lăng, sinh ngày 14 tháng 6, nguyên quán thôn Hoán Thủy, 8 tuổi.”
"Vâng, tiên trưởng." Tuân phụ với dung mạo thanh tú, dịu dàng đẩy Tuân Diệu Lăng lên phía trước.
Tu sĩ áo xanh hôm nay đã gặp không biết bao nhiêu người, vậy mà khi nhìn thấy Tuân Diệu Lăng, mắt lại sáng rực lên.
Nàng búi tóc củ tỏi hai bên, trên dây buộc tóc còn có hai viên ngọc trai nhỏ đung đưa, tuy chỉ là loại ngọc trai bình thường, nhưng lại được mái tóc đen dày óng ả tôn lên đến mức phát sáng rạng ngời. Hiếm có nhất là ấn đường của nàng lại tràn đầy linh khí, dù có đưa vào miếu thờ đóng vai tiên đồng ngồi bên dưới tượng Tam Thanh cũng chẳng chút khập khiễng.
Chỉ là, sắc mặt tiểu đồng này tái nhợt, trong ánh mắt phảng phất chút mệt mỏi.
Vừa cảm nhận được tầm mắt xung quanh tập trung vào mình, Tuân Diệu Lăng hơi cúi đầu.
Đám đông xì xào bàn tán: “Sao đứa nhỏ này trông uể oải thế nhỉ?”
Ngươi thử ngồi trên xe la xóc nảy ba ngày liền xem, xem sắc mặt ngươi có đẹp nổi không?
“Nghe nói người có tư chất tốt thì cơ thể cũng không tồi, xem ra nha đầu này chẳng có hy vọng gì rồi.”
Vâng, ta có hy vọng hay không thì cũng là diễn cho các người xem thôi, xin hỏi mấy vị khi nào mới trả tiền cát xê đây?
Tu sĩ áo xanh cất mộc bài của nàng đi: “Qua bên kia kiểm tra linh căn.”
Tuân Diệu Lăng nhanh nhẹn đứng vào hàng.
Trong nhóm của nàng, người lớn nhất chừng 17-18 tuổi, người nhỏ nhất còn ít tuổi hơn nàng, chỉ khoảng 5-6 tuổi. Mười hài tử cao thấp khác nhau, nhìn Trắc Linh Bàn thần bí kia với vẻ mặt đầy kính sợ, từng đứa đặt tay lên… nhưng Trắc Linh Bàn cứ như đã ngủ say, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tuân Diệu Lăng nghe thấy cách đó không xa, có hai tu sĩ Thanh Lam Tông phụ trách duy trì trật tự đang thì thầm bàn luận:
“Những người kiểm tra hôm nay sắp hết rồi. Cái này tổng cộng phát sáng mấy lần rồi?”
“Không nhớ nữa, chắc khoảng năm sáu lần gì đấy.”
Tuân Diệu Lăng là người cuối cùng trong nhóm.
Nàng làm theo chỉ dẫn của tu sĩ, nhẹ nhàng đặt tay lên Trắc Linh Bàn.
Một giây, hai giây… Không có chuyện gì xảy ra.
Được rồi.
Dù đã sớm đoán trước kết quả, nhưng trong lòng Tuân Diệu Lăng vẫn không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Nàng vừa định rút tay lại... lại phát hiện tay mình bị hút chặt vào Trắc Linh Bàn, không thể nhấc ra được!
Keng ——
Trắc Linh Bàn vốn im lìm bấy lâu bỗng nhiên phát ra tiếng giòn vang như vàng ngọc va chạm.
Chín viên linh thạch khảm trong đĩa bắt đầu xoay tròn điên cuồng, từng đạo phù văn và bát quái tinh đẩu khắc trên đó lần lượt được kích hoạt, hóa thành muôn vàn đốm sáng lấp lánh, bay lên tụ lại thành một ảo ảnh kỳ dị trên không trung.
Một con rồng trắng uốn lượn hiện ra, vảy và móng phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, miệng ngậm minh châu, cưỡi mây đạp gió, lao thẳng vào tầng trời sâu thẳm.
Nàng vô thức nhắm mắt lại.
Một luồng khí lạnh lẽo như mặt nước truyền từ lòng bàn tay, xuôi theo kinh mạch lan ra khắp cơ thể, cuối cùng dâng lên linh đài, mang theo cảm giác thanh khiết thư thái khó tả.
“Đây là... linh căn thượng phẩm? Từ trước đến nay, ta chưa từng thấy Trắc Linh Bàn có phản ứng như vậy!"
“Ngươi ngốc à, ánh sáng thần thánh đã xuất hiện rồi! Đây là Thiên linh căn tiên phẩm!”
Một tu sĩ nghe vậy mà trợn tròn mắt, ánh nhìn đờ đẫn như kẻ mộng du: “Thiên linh căn…”
“Nhanh nhanh nhanh! Đi báo cho đại sư huynh!”
Tuân Diệu Lăng vừa mới thoát ra khỏi trạng thái huyền diệu kia, còn chưa kịp hồi tưởng lại, đã thấy 3-4 tu sĩ Thanh Lam Tông mặc áo xanh, đeo bội kiếm bên hông, lặng lẽ vây quanh mình.
Tuân Diệu Lăng: “…?”
Bỗng dưng, một tu sĩ tiến đến sau lưng nàng, vòng tay ôm chặt lấy eo nàng, dứt khoát nhấc bổng nàng lên giống như nhổ củ cải, sau đó không nói không rằng mà chạy về phía đạo quán sau quảng trường. Mấy tu sĩ còn lại cũng lập tức theo sau, bước chân đồng đều, vạt áo tung bay, vẻ mặt nghiêm nghị, thế mà lại toát lên một loại cảm giác khôi hài như đang ăn trộm vậy.
Tuân Diệu Lăng: ?
Mấy người đang làm cái quái gì vậy?!