Vì trong nhà vẫn chưa có điện, Trì Dư đưa cho nữ chủ nhân hai chiếc đèn dầu cũ kỹ. Dầu đèn chất lượng không tệ, hương thơm của nó nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng.
Một chiếc đèn được đặt trên bàn viết, ánh sáng vàng mờ phản chiếu lên ô cửa kính, đúng vị trí hôm qua Ngô Khanh trông thấy phần mộ và vũng nước bên ngoài cửa sổ.
Từ sau khi biết mình bị gián cắn đến mức mặt mũi tàn phá, Tôn Thi Vị cứ như một quả pháo chỉ chờ châm ngòi, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.
Sau khi Ngô Khanh kể lại toàn bộ những gì xảy ra đêm qua, người đầu tiên tỏ ra nghi ngờ là Tôn Thi Vị: “Cô nói bên ngoài cửa sổ có bia mộ?”
Ngô Khanh gật đầu: “Từ cửa sổ là nhìn thấy được, khoảng cách cũng không xa lắm.”
Tôn Thi Vị bực bội, giọng nói chẳng hề dễ chịu: “Sự thật là, bên ngoài chẳng có gì cả.”
Lúc này, cơn mưa đã tạnh bớt, bầu trời bên ngoài sáng lên đôi chút. Ba người cùng nhìn theo hướng của Tôn Thi Vị — đúng là bãi đất trống ngoài kia không có gì thật. Không có bia mộ, cũng chẳng có vũng nước hay huyệt mộ bị đào bới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT