Cảnh báo: Các bạn, đây không phải một chương truyện với tinh thần vui vẻ giải trí, nếu nó làm đau những con người cùng khổ, làm vấy bẩn những tâm hồn thuần khiết, thì xin bạn hãy dừng lại. Nếu bạn thực sự có thể tiến đến vào đêm sâu của lòng người, tôi mong, người đọc của tôi sẽ không ai phải đớn đau vì nó.
Đó là cái đêm định mệnh, cái đêm mà suốt một đời tôi sẽ chẳng thể nào quên. Nhưng tôi không mong nó biến mất hay tôi chưa từng biết đến nó. Bởi lẽ, đêm tối ấy, tôi nhận ra, ác quỷ cũng không đáng sợ bằng lòng người, tình thân cũng chẳng đủ để che mờ định kiến.
Tôi và hắn khi ấy học chung một phòng với nhau. Vốn dĩ, mục đích của nó chính là để anh em giám sát nhau học, trau dồi học hỏi, nhưng đến cuối cùng, đó lại chính là thứ khiến tôi ghê tởm cho đến sau này.
Tối đó, sau khi học xong, tôi bỗng cảm thấy buồn ngủ. Và cứ vậy tôi thiếp đi trên giường (do phòng học chung nhưng cũng là phòng ngủ của riêng tôi, anh tôi ngủ với ông ) mà không một chút đắn đo. Có lẽ, hôm ấy, tôi mệt hơn bình thường, ngủ từ rất sớm, mà quên mất, hắn vẫn còn ở đó. Thế rồi, từ trong giấc ngủ, tôi cảm thấy n.h.ũ h.o.a mình ướt nhẹp, cảm giác bị véo, bị day cắn, giày xéo xuất hiện. Tôi ngủ chẳng sâu, không mấy liền tỉnh. Và rồi, tôi nhận ra, cái cảm giác đó vốn không phải giấc mơ, thật sự có một người từ trong bóng tối đã chạm vào tôi. Hít một hơi thật sâu, đại não như dừng hoạt động, cảm giác ghê tởm truyền từ trên xuống dưới khiến bản năng con người thôi thúc tôi vùng dậy và chạy trốn. Nhưng tôi biết, nếu hành động đó thật sự xảy ra, một con người vốn thường ngày nóng tính như hắn, sẽ có thể làm ra hành động gì.
Thế rồi, lựa chọn của tôi là tiếp tục giả vờ ngủ chờ thời. Hắn ta bắt đầu được nước lấn tới, hắn kéo quần của tôi xuống, không còn là sự đụng chạm bằng tay nữa. Vùng riêng tư truyền đến cảm giác ẩm ướt, hắn ta l.i.ế.m nó. Lúc này, tôi hoảng thật rồi, tôi tuyệt vọng thật rồi. Tôi như chết não, cố gắng cựa mình sao cho tự nhiên nhất, vờ sắp tỉnh. Hắn ta cũng ý thức được gì, vội vàng quay về phòng ngủ, đến cả quần cũng không mặc lại cho tôi.
Đợi tiếng cánh cửa phòng bên đóng lại, tôi mới dám đứng dậy. Việc đầu tiên tôi làm khi ấy đó chính là vội vàng nắm lấy chiếc điện thoại để trên bàn, cầm mớ quần áo và chạy xuống phòng tắm. Từng tiếng gọi điện cho mẹ tôi như tuyệt vọng, 1:05 phút, sau hai lần lỡ, mẹ tôi bắt máy:
-Ai thế?
-Mẹ ơi, cứu con. - Tôi nghẹn ngào.
Cả bố cả mẹ tôi như bật dậy, cho gấp gáp hỏi tôi ở đâu, rồi lại gấp gáp chạy đến phòng tắm tìm tôi. Bạn biết không? Tôi thật nực cười khi đã tin rằng họ có thể giải quyết cho tôi, trông họ thật lo lắng cho tôi làm sao. Nhưng lo lắng qua đi khi tôi kể về những việc hắn ta đã làm:
-Anh cởi quần áo con…Anh sờ, còn liếm nữa..Con muốn tắm.
Mẹ tôi sững lại, bà ấy không nói gì, bố tôi-người luôn nói thương tôi, thậm chí còn quay mặt đi. Tôi khi ấy hoàn toàn tin tưởng vào họ, liền lập tức đi tắm. Tôi cảm thấy cơ thể mình bây giờ thật bẩn, thật đáng khinh! Cái cảm giác dính nhớp mà mỗi lần nhớ lại đều như chính mình trải qua lần nữa, tôi cố gắng kỵ thật mạnh vào da, như muốn lóc xương lóc thịt, nhưng muốn đay nghiến chính mình. Tôi bẩn rồi, tôi thật sự bị vấy bẩn, trước cả khi tôi có người yêu hay chồng. Lúc ấy, tôi lo sợ, sợ chuyện này sẽ trở thành vết nhơ trong đời tôi, sợ tôi sẽ bị khinh miệt, bị kỳ thị, bị ruồng rẫy. Tôi muốn rời đi.
Bạn nghĩ bố mẹ sẽ cảm thông cho tôi, bạn nghĩ hắn ta sẽ bị trừng phạt? Để gia đình tôi nói cho bạn biết, thế nào là tột cùng của định kiến: Bố mẹ tôi cho rằng, chuyện tôi bị xâm hại, là lỗi của tôi.
Khi xúc cảm trên da bắt đầu tê liệt, tôi mới lau người và mặc quần áo. Cảnh tượng tôi thấy khi đi vào nhà là gì? Là bố mẹ không một nét giận dữ, gọi hắn ta xuống nói chuyện. Âm thanh nói chuyện khi ấy rất bé, mẹ cũng chỉ liếc tôi một cái, sau đó liền bảo tôi đêm ấy sang phòng mẹ ngủ.
Nằm cạnh em trai, tôi khóc nấc cả đêm, vẫn không thấy bóng dáng bố mẹ. Nỗi sợ biến thành hận ý, tôi muốn hắn ta bị đánh, bị nghỉ học, bị cho vào trại giáo dưỡng. Tôi dùng những ý niệm độc ác nhất của tôi nguyền rủa hắn, cho đến khi khóc mệt mà ngủ quên lần hai.
Công lí không đến với người yếu, càng không đến với con gái trong gia đình của tôi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy tin nhắn mẹ xin nghỉ học cho tôi hôm ấy, còn hắn ta, vẫn được bố mẹ chở đi học, chứ đừng nói là cái đánh cái mắng nào.
Người mẹ mà tôi luôn yêu, người cha mà tôi luôn kính, họ đã bảo tôi rằng: Anh con cũng chỉ là thắc mắc tuổi dậy thì, con đừng kể chuyện này với ai hết, kể cả ông bà, bạn bè. Bố mẹ sẽ bảo anh xin lỗi con.
Giây phút ấy, tôi biết, chưa cần kiện tụng, tố cáo, tôi đã thua rồi.