Ân Trường Hạ khóc không ra nước mắt:
“Tôi vô tội! Chỉ là… vô tình thôi! Anh phải tin tôi chứ a!”
Vô tình?
Ha hả.
Đường Khải Trạch mặt không cảm xúc:
Thời buổi này, đại lão mà "vô tình" một cái là đủ đá lăn cả Boss khủng khiếp thế kia.
Hắn cũng muốn được "vô tình" kiểu đó lắm.
Bầu trời phủ một màu đen kịt, mưa lớn như trút nước, từng hạt mưa đan dày tạo thành một bức màn mưa mịt mờ.
Không giống với lúc nãy, lần này khi Boss tiến lại gần, tất cả cành lá xung quanh đều héo rũ một cách rõ rệt mà mắt thường cũng nhìn thấy được.
Ngay cả con quạ đen đang đậu trên cành cũng giật mình bay lên, vỗ cánh liều mạng muốn thoát thân, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cơ thể nó bỗng khô queo lại, như thể sinh khí bị rút cạn hoàn toàn.
Hai người đứng chết lặng, nhìn một màn này, hoàn toàn không thốt nên lời.
Không khí ngập tràn áp lực, da gà nổi khắp người, những cảm xúc lo âu, sợ hãi, tuyệt vọng cuồn cuộn trong đầu không cách nào ngăn lại.
Đường Khải Trạch thở dốc từng hơi:
Thân thể hắn cứng đờ như không còn là của mình nữa.
Với loại Boss này… làm sao để đánh bại?
Chỉ sợ chỉ cần hắn đến gần, bọn họ cũng sẽ giống đám cây cối kia, bị rút hết sinh khí, da thịt khô quắt, cơ thể mục nát như xác ướp.
Kẻ bên cạnh hắn còn hoảng hơn.
Ân Trường Hạ lùi nửa bước, nép hẳn về phía sau hắn, biểu cảm… chính là bị dọa đến choáng váng.
Đường Khải Trạch:
“…… Lão tử tin cậu cái quỷ!”
“Giờ thì đúng là chạy không thoát…” Đường Khải Trạch mắt đỏ hoe.
“Ân Trường Hạ, câuh đúng là sao chổi! Sao có thể xui xẻo đến mức này?!”
Ân Trường Hạ giọng run run:
“Từ nhỏ đến lớn thầy bói đều nói tôi là mạng đen, xui xẻo bám thân mà.”
Đường Khải Trạch đau khổ rít lên:
“Ân Trường Hạ! Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Đáng lẽ không nên theo dõi cậu! Là do tôi mệnh khổ, lại còn muốn đi đánh cướp cậu nữa!”
Ân Trường Hạ:
“Thôi gào cái gì, cùng lắm thì chết chung, cuối cùng cũng không cô đơn.”
Nghe đến đây, Đường Khải Trạch càng thêm tuyệt vọng, một đại nam nhân khóc hu hu ngay tại chỗ:
“Hu hu hu...”
Thể loại tâm lý như cậu mà cũng đòi đi đánh cướp người khác hả!?
Ân Trường Hạ bĩu môi "chậc" một tiếng.
Ánh mắt cậu lại quay về phía Boss, từ nãy đến giờ vẫn luôn lén quan sát sợi chỉ đỏ kia.
Đường Khải Trạch không nhìn thấy, nhưng không có nghĩa là cậu không thấy.
Một đầu sợi tơ đỏ buộc vào cổ tay cậu, đầu còn lại… lại nối đến cổ Boss.
Trói kiểu này, chẳng khác gì dây xích dắt chó!?
Quá buồn cười.
Ân Trường Hạ vội lắc đầu, cố xua đi mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu.
Xa xa, mây đen dày đặc, như trộn mực mà đổ xuống bầu trời. Cả khoảng không trên đầu bị bóng tối ép xuống nặng nề, dường như sắp nuốt chửng hai người.
Boss chỉ còn cách bọn họ chưa đến mười bước… chín bước… tám bước… càng lúc càng gần!
Ân Trường Hạ:
“Sợ là phải quay lại căn nhà gỗ thôi…”
Đường Khải Trạch rống lên:
“Biết vậy đã chẳng đi!”
Rõ ràng mới tham gia Quỷ Yến chưa được bao lâu, giờ thì hay rồi, lại phải tốn thêm công quay về!
Ân Trường Hạ đã gần như kiệt sức, mưa như đổ nước dội lên người hắn, thân thể cũng suy yếu đến cực điểm.
Vừa cố lê từng bước đẩy qua lớp lá rậm rạp, nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt lại khiến hắn tuyệt vọng hơn.
Tên thi quái vừa nãy bị hắn lấy gạch đập ngã xuống, giờ đã tỉnh lại và lặng lẽ bám theo sau.
Khuôn mặt thi quái xanh đậm hơn, tròng mắt đen kịt đã lan ra phủ kín cả nhãn cầu.
Hai bên giáp công…
Xong rồi!
Môi Ân Trường Hạ run rẩy:
“Sợ quỷ x2.”
Nỗi sợ như một cơn cuồng phong quét sạch từng dây thần kinh, hòa cùng nước mưa giáng thẳng lên người, đau như bị kim châm từng đợt.
Mưa không những không ngớt mà còn ngày càng xối xả, từng giọt nặng như đè sập mọi hy vọng.
Ân Trường Hạ liếc trái liếc phải, căng não suy nghĩ xem nên phá vòng vây từ hướng nào thì phần thắng mới nhỉnh hơn đôi chút.
“Đường Khải Trạch, tôi nghĩ ra một cách rồi, anh—”
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị đẩy mạnh một cú cực kỳ thô bạo.
Lực đẩy quá lớn khiến Ân Trường Hạ lảo đảo lui về sau bốn năm bước, suýt nữa thì ngã nhào.
Đường Khải Trạch mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy: “Cậu đừng trách tôi… Cô dâu quỷ mặc áo cưới đỏ hung tàn hơn cả vừa nãy. Hương đã tắt rồi, chúng ta không thể chạy như lần trước nữa đâu.”
Cùng lúc đó, hắn chớp thời cơ giật lấy Thi Du từ người Ân Trường Hạ!
Vật này cực kỳ quan trọng, nếu mất thì bọn họ căn bản không thể vào được Quỷ Yến.
Ân Trường Hạ còn chưa kịp phản ứng, thân thể đang chao đảo thì va trúng một vật gì đó cứng như đá.
Cậu chậm rãi quay đầu, toàn thân căng cứng đến mức khó thở.
ẦM ——
Sấm sét nổ rền trời, chớp giật lóe lên, để lộ ra dáng hình một bóng người đội khăn voan đỏ. Trên tấm khăn là hoa văn uyên ương hí thủy. Rõ ràng là hoa văn cưới hỏi, nhưng giữa khung cảnh âm trầm thế này lại càng thêm rùng rợn.
Boss lạnh như băng đưa bàn tay trắng nhợt lên cổ Ân Trường Hạ, khiến cậu không tài nào né được.
“A a a a!!”
Lần này Ân Trường Hạ thật sự hoảng loạn.
Gì vậy trời?! Sao tân nương tử này lại cao hơn cả tân lang là cậu?!
Ngực tân nương cứng quá, đâm vào ngực hắn đau điếng. Lúc này Ân Trường Hạ mới nhận ra… cái gọi là "tân nương" này là ngực phẳng!!!
Ở một bên, Đường Khải Trạch không dám quay đầu lại, lòng đầy áy náy xen lẫn sợ hãi. Nhưng tiếng hét thảm thiết của Ân Trường Hạ lại khiến hắn không nhịn được run rẩy mấy cái.
Chắc chắn là bị Boss xé xác rồi! Dù gì thì Ân Trường Hạ cũng là người dám đá cả Boss, bình thường to gan lớn mật như thế, nếu không bị đau đến cực hạn thì sao có thể gào lên như vậy?
“Xin lỗi… tôi nhất định phải sống sót… Thi Du chỉ có một phần mà thôi…”
Đường Khải Trạch siết chặt lá bùa cuối cùng trên người, quay đầu bỏ chạy.
Hắn không dám quay lại nhìn lấy một lần, cho rằng Ân Trường Hạ nhất định đã chết, vì bất kỳ thứ gì đến gần Boss đều sẽ bị hút cạn sinh khí.
Boss không thể vì ai mà phá lệ!
Hắn cứ thế chạy một mạch về hướng con đường dẫn ra khỏi trấn nhỏ.
Còn bên phía Ân Trường Hạ thì…
Cậu chẳng thể động đậy nổi, chỉ cảm thấy tân nương tử phía sau đang vuốt ve sau gáy cậu một cách ám muội!
Ân Trường Hạ suýt khóc, giọng run rẩy: “Chúng ta còn chưa bái đường mà! Chưa tính là kết hôn đâu! Tôi… tôi có thể tìm cho cô một tân lang khác… Cô tha cho tôi đi, hu hu hu…”
Ai ngờ, tân nương tử lại cúi người sát hơn, nhẹ nhàng ngửi lấy hơi thở nơi cổ cậu, giọng trầm khàn vang lên bên tai:
“ Thể chất dưỡng linh…”
Ân Trường Hạ run lẩy bẩy, méo mặt đến muốn khóc: “……”
Má nó, sợ muốn tè luôn rồi!!
Cô dâu quỷ này… đang giở trò với cậu đó!
Môi Ân Trường Hạ run bần bật, sợ hãi đến cực độ nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, run rẩy:
“Có chuyện gì cũng có thể thương lượng… Cô còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao? Tôi… tôi có thể giúp.”
Giờ phút này, trong lòng cậu đã mắng Đường Khải Trạch đến mức máu chó phun đầy đầu!
Tên kia đúng là đẩy chuẩn thật, lại trực tiếp đẩy cậu vào ngay lòng ngực Boss!
Boss không trả lời, chỉ từ phía sau cổ cậu, bàn tay lạnh buốt từ từ trượt xuống.
Cảm giác giá lạnh khiến mọi vùng da thịt bị chạm vào đều nổi hết gai ốc.
Ân Trường Hạ sởn cả tóc gáy, toàn thân thần kinh căng như dây đàn, mọi giác quan bị khuếch đại đến cực hạn, đặc biệt là xúc giác.
Ngay cả cách ngón tay kia lần theo mạch máu, từ cổ chậm rãi trượt xuống eo, qua yết hầu, rồi trái tim, những nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người, cậu đều cảm nhận rõ rệt.
Nguy hiểm!
Đại não cậu liên tục phát cảnh báo.
Ánh mắt lướt xuống tay “nó”, xương tay thon dài, trắng bệch đến dọa người, móng tay đen như mực.
Quả nhiên là quỷ!
Hai chân Ân Trường Hạ như bị đổ chì, rõ ràng biết đang cực kỳ nguy hiểm, lại không thể bước nổi một bước.
Trong lúc hoảng loạn, cậu phát hiện trên cổ tay mình có một vết cắt, khi chạy trốn lúc trước vô ý bị cành cây rạch trúng.
Tơ hồng vắt ngang cổ tay, ngấm đủ máu tươi dưới cơn mưa tầm tã, trở nên rực rỡ và yêu dị.
Vết thương bắt đầu đau rát, tơ hồng siết ngày càng chặt, dần cắt vào da thịt cậu.
Máu nhỏ xuống từng giọt, nhưng sợi tơ ấy dường như không muốn bỏ phí một giọt nào, cứ thế quấn lấy cổ tay như có linh tính.
Ban đầu chỉ là một sợi mờ mờ, giờ đây hiện rõ, ngay cả hoa văn cổ xưa trên đó cũng lộ ra mồn một.
Chính mình… có thể chạm vào tơ hồng?!
Ngay lúc ấy, móng tay đen sì của Boss đột ngột dài ngoằng ra, nhắm thẳng vào động mạch cậu, sắp sửa ra tay.
Cảm nhận nguy hiểm cận kề, Ân Trường Hạ không kịp nghĩ nhiều, vội nắm chặt lấy sợi tơ hồng!
Rõ ràng cậu không phải lực sĩ, nhưng cú túm ấy lại khiến Boss như bị điện giật, thân thể run rẩy dữ dội.
Nó khụy một gối xuống đất, cuối cùng cũng nhận ra cổ mình đang bị tơ hồng siết chặt, giống như một sợi xích chó, vô cùng bền chắc.
Boss: “……”
Không biết có phải ảo giác không, Ân Trường Hạ lại cảm nhận được một luồng phẫn nộ tỏa ra từ nó.
Thảm thực vật xung quanh Boss khô héo với tốc độ kinh hoàng, chuyển sang màu đen xám tro.
Từng đợt khí đen bao phủ như làn sóng giận dữ, ngùn ngụt bốc lên, mặc kệ Ân Trường Hạ có phải thể chất dưỡng linh hay không…
Nó nhất định phải giết cậu!
Ân Trường Hạ cứ tưởng mình bị hoa mắt, lại thử kéo nhẹ sợi tơ đỏ thêm lần nữa. Động tác lần này vô cùng cẩn trọng.
Cảnh tượng méo mó chồng chất vừa rồi bỗng dưng tan biến, ngay cả luồng âm khí dày đặc quanh Boss cũng tản đi không ít.
Boss: Quá sỉ nhục rồi.
Ân Trường Hạ hít sâu một hơi, lí nhí lầm bầm:
“Thật sự… giống như dây xích dắt chó vậy.”
Trong lúc bối rối, cậu còn nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Vết thương nơi cổ tay đã ngừng chảy máu, tơ đỏ cũng dần ẩn xuống làn da.
Không còn bị trói buộc, Boss chậm rãi đứng dậy, giơ tay lên, móng tay đen sì lập tức dài ra. Tư thế kia, lạnh lẽo đến mức giống như muốn xé xác câuh tại chỗ!
Ân Trường Hạ thấy vậy, lập tức rít lên với chính tay mình:
“Cô đừng nhúc nhích! Máu tuy ngừng chảy, nhưng không có nghĩa là tơ đỏ biến mất! Cô tin không, tôi dám tự làm mình bị thương ngay đấy!”
Boss giận đến điên người.
Gió lốc nổi lên từ đâu cuồn cuộn quét qua, cây cối nghiêng ngả, sấm chớp rền vang, một tia sét đánh thẳng xuống tảng đá bên cạnh, thiêu rụi thành một mảng đen thui.
Ân Trường Hạ sợ muốn chết, bị gió lốc thổi đến mức mở mắt không nổi.
Người ta siêu độ lệ quỷ, phần lớn là kiểu:
“Ngươi đừng nhúc nhích, ta đến đây, ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi.”
Chữa lành, dịu dàng, đầy cảm hóa.
Tới lượt cậu thì biến thành:
“Cô đừng có tới đây! Đụng tay là tôi cắn mình trước! Tui lúc nào cũng có thể tự hủy đấy!”
Đúng kiểu đe dọa côn đồ.
Không còn ai giả vờ nữa. Mất mặt thật rồi!
Boss quanh người vây lấy oán khí, lúc đậm lúc nhạt, từng đợt hắc ám xoắn xuýt đến cực điểm. Nó đang thao túng oán khí, muốn giết Ân Trường Hạ cho hả giận, nhưng lại kiêng dè sợi tơ đỏ trên tay hắn, khiến oán khí lúc bốc lên, lúc thu lại.
Cứ thế lặp đi lặp lại… nhìn giống y như có thần kinh vậy.
Không biết qua bao lâu, Boss mới miễn cưỡng đè nén được cơn giận của mình.
Ân Trường Hạ cười gượng:
“Bình tĩnh lại rồi hả?”
Boss: “……” Cậu im miệng đi.
Đường Khải Trạch đã sớm không thấy bóng. Xa xa, thi quái vẫn đang đứng lấp ló phía sau, nhìn Ân Trường Hạ với ánh mắt vừa đói khát vừa độc ác, nhưng lại không dám tiến thêm bước nào vì sự hiện diện của Boss bên cạnh cậu.
Thi quái sợ đến run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn thèm thuồng đến mức như muốn xé cậu ra mà ăn.
Ân Trường Hạ lủi sát vào bên Boss, giọng run run:
“Bà xã à… tôi là người bệnh nặng, không chịu được dọa dẫm đâu… cô nói xem, con thi quái kia phải giải quyết sao đây?”
Hai chữ “Bà xã” vừa thốt ra, Boss lập tức vươn tay, túm lấy cổ áo cậu.
Ân Trường Hạ đáng thương đến tội, biểu cảm lại mềm oặt như làm nũng:
“Chúng ta không phải cùng nằm trong một cái quan tài sao? Dù gì tôi cũng phải có trách nhiệm với cô chứ?”
Thật, đáng, giận.
Chắc là vì biết mình có cách khống chế nó, Ân Trường Hạ mới dám không chút sợ hãi như vậy.
Không phải nói rồi sao, không thừa nhận đã kết hôn?
Boss buông tay ra, chậm rãi bước tới gần thi quái.
Thi quái hoảng đến mức sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất. Boss dùng móng tay đen sắc nhọn đâm xuyên làn da của nó, hút sạch sinh khí, khiến thân thể nhanh chóng khô quắt lại.
Nhưng Boss không ra tay giết chết, mà chỉ vung tay ném thân thể hấp hối của thi quái đến trước mặt Ân Trường Hạ.
Ân Trường Hạ cười toe toét, lộ ra răng nanh, lập tức bổ thêm một nhát dao kết thúc.
Ai ha, đồ nhặt về lại được mình giết.
Boss: “……”
Ân Trường Hạ vui đến mức phát điên, còn huơ tay vẫy với Boss, trong lòng đột nhiên cảm thấy Boss như đang giận dữ lắm rồi.
Không không không, đây là tân nương nhà mình mà, chắc là ảo giác thôi.
Người không thể suy nghĩ lung tung quá.
【 Chúc mừng người chơi Ân Trường Hạ tiêu diệt thi quái. Tiến độ 2/4. 】
【 Giải mật bối cảnh thứ hai ——] 】
Ngày mùng bảy tháng bảy là ngày đại hung trăm năm hiếm có, trấn nhỏ tổ chức "Quỷ Yến", gom góp oán khí tứ phương nuôi dưỡng quỷ vật, mưu đồ phong ấn người sống để tạo thành Quỷ Vương.
Nhưng quá trình không suôn sẻ. Không phải ai cũng có thể luyện thành Quỷ Vương. Dùng sức người nuôi dưỡng oán linh, chẳng khác nào mơ giữa ban ngày.
Vì vậy, họ nghịch thiên pháp, chọn ra một người để minh hôn táng sống. Hy vọng sau khi tân lang chết đi trong oán hận, sẽ bị kẻ táng sống cắn nuốt, hai hồn dung hợp thành một.
Ân Trường Hạ: “……”
Tân nương thế mà định ăn cậu!?
Ân Trường Hạ cảm thấy tổn thương cực độ. Xem ra dân trấn nhỏ kia chẳng có ai tốt lành. Người nào người nấy đều muốn mạng cậu, còn muốn cậu với tân nương hợp hồn nhập xác.
【 Đinh —— Hung trạch đã hấp thu thi quái. 】
【 Đã bắt được, có muốn uy đầu không? 】
Ân Trường Hạ:?
Lúc bước vào trò chơi, hình như có nhắc đến chuyện có thể nuôi Boss.
Dù chưa rõ đầu uy là cho ai ăn… thử trước đã!
Ân Trường Hạ: 【 Có. 】
Vừa dứt lời, Ân Trường Hạ liền thấy luồng hắc khí quanh thi quái lập tức tan biến.
Trong đầu vang lên một câu lẩm bẩm:
“Khó ăn thật đấy.”
Lại là lần đầu tiên có người có thể nuôi được hắn.
Ân Trường Hạ: “Ai đang nói đấy?”
Cậu đảo mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng không thấy bóng người nào, chỉ còn lại cô dâu mặc phượng bào và khăn trùm đầu đỏ chót đứng yên nơi đó.
【 Đầu uy thành công. Ngài đã sử dụng Hung trạch, khấu trừ dương thọ 1 tháng. 】
【 Chức năng hung trạch đã mở khóa (giai đoạn sơ cấp). 】
【 Hộ gia đình: 7/7 】
【 Người thuê: 0/10 】
【 Thành viên thứ nhất: Tông Đàm (Nửa Quỷ Vương) 】
【 Mức độ nguy hiểm: S 】
【 Mức độ đói khát: 1/100 (Ngài là chủ nhân Hung trạch, có quyền nuôi dưỡng. Nếu không kịp thời nuôi, hắn có khả năng vì đói mà giết chủ đấy ~) 】
【 Hảo cảm: -50/100 (Hắn hận không thể giết ngài, lột da róc xương, đánh gãy tứ chi.) 】
【 Lời nhắc thân thiện: Mỗi lần uy đầu sẽ khiến các quan trạch sau bị ảnh hưởng. Quan tài thứ hai đã có dấu hiệu nứt phong ấn. Xin nhanh chóng quay về thế giới thực kiểm tra. 】
Quan tài thứ hai…
Ân Trường Hạ tâm trạng rơi xuống đáy vực, nghĩ tới việc mình vô duyên vô cớ bị khấu trừ một tháng dương thọ, cả người càng thêm suy sụp, giống như một cọng cỏ dại bị mưa gió vùi dập.
“Chúng ta mau trở lại trấn nhỏ tham gia Quỷ Yến đi! Đường Khải Trạch tên khốn đó trộm Thi Du của tôi, lỡ đâu thật sự dùng được thì tiêu đời mất!”
Hơn nữa, cậu có đến mức đáng ghét như vậy không? Hảo cảm giá trị cũng quá thấp rồi!
Boss tỏa ra khí áp càng lúc càng lạnh. Với cái kiểu lạnh lùng thế này... Ai dám nói họ là người một nhà chứ?
Hai người sóng vai bước đi, một luồng hàn ý bất ngờ ập tới, khiến Ân Trường Hạ rùng mình run lẩy bẩy. Cậu giận dữ quay sang Boss tố khổ:
“Bà xã, chị có thể cách tôi xa một chút không? Tôi thân thể yếu lắm rồi, chị đứng cạnh lạnh như băng thế này, tôi chịu không nổi!”
Boss: Lần này thì thật sự nhịn không nổi nữa!
Cuồng phong lại nổi lên, kèm theo mưa to như trút cùng sấm sét đùng đoàng chói tai.
Ân Trường Hạ kinh hoảng lùi lại, đau lòng kêu lên:
“Tôi với chị là một phe mà! Chúng ta là... một con châu chấu cùng dây thừng đó!”
...Ai với cậu là châu chấu cùng dây thừng!?
Boss mặt không cảm xúc, dường như đã quyết định xong một điều gì đó.
Ân Trường Hạ thấy không ổn, vội giơ tay uy hiếp:
“Chị đừng có manh động! Tôi... tôi cắn lưỡi tự vẫn đó!”
Đáp lại cậu là tiếng nghiến răng nghiến lợi rợn người, vang lên từng tiếng từng tiếng rõ mồn một.
Gió cuối cùng cũng dừng lại. Giữa vùng đất hoang tàn khô cằn, Ân Trường Hạ ngơ ngác nhìn thấy khăn voan đỏ của Boss bị gió thổi bay gần hết, lộ ra nửa khuôn mặt bên dưới.
Đường nét cằm sắc sảo hoàn mỹ, từng góc cạnh đều tinh tế như được họa sư tỉ mỉ vẽ nên.
Làn da trắng bệch như giấy, môi mím chặt lạnh lùng, dưới tấm áo cưới đỏ thắm rực rỡ kia, giống như được phủ thêm một lớp họa bì yêu quỷ mê hoặc.
Vừa lạnh lẽo, vừa yêu dã.
Ân Trường Hạ sững sờ, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Khoan đã…
Đối tượng minh hôn của cậu... hình như là... Đàn ông!?
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường
Ân Trường Hạ (mặt mũi thống khổ):
“Tân nương biến thành đàn ông rồi, còn gọi là ‘Bà xã’ được nữa không đây?!”
PS: Tân nương chính là đại lão quỷ trong chương 1 – “hung quan” đó nha. Cũng là người dùng hương dẫn đường cho Ân Trường Hạ mở bảy cỗ quan tài (tính cách hơi điên điên phê phê một chút). Vì thực lực quá mạnh, nên sau khi tiến vào trò chơi đã trực tiếp cướp vị trí Boss gốc luôn đó.