Nghe nói trong trò chơi này, NPC sau khi chết sẽ biến thành quỷ hồn còn hung ác hơn cả lũ lệ quỷ ngoài đời thật.
Đáng sợ hơn là… linh hồn của hai gã tráng hán kia không hề rời khỏi thể xác. Khi chết, thất khiếu bị Thi Du phong kín, khiến bọn họ sống sờ sờ chứng kiến bản thân hóa thành thi quái, thân xác tự mình biến dị!
Ác ý méo mó cuộn tới như lốc xoáy. Trán Đường Khải Trạch rịn đầy mồ hôi lạnh, thế nào cũng không ngờ, mình chỉ muốn cướp vài giây dương thọ thôi mà, lại dính phải thi quái thật sự!
Ghê tởm hơn nữa là, Ân Trường Hạ bên cạnh còn tát nước theo mưa, thêm mắm thêm muối mà khiêu khích:
“Chúng ta phải cùng nhau trốn thôi ~”
Đường Khải Trạch: “……”
Rốt cuộc ai mới là tai họa ở đây!?
Thi quái đến gần, oán khí bắt đầu làm không khí lạnh buốt đi. Dưới cơn mưa xối xả, từng giọt lạnh buốt xuyên qua da thịt, chui vào tận nội tạng, như đàn sâu nhỏ đang gặm nhấm máu thịt từ trong ra ngoài.
“Thịch… thịch… thịch…”
Tiếng tim đập nặng nề vang lên như trống trận, tưởng như muốn nổ tung khỏi lồng ngực.
Ân Trường Hạ khẽ rùng mình:
“Thật là đáng sợ nha~”
…Sợ!?
Lúc nãy lừa tôi thì không thấy cậu sợ hãi chút nào cả!?
Đường Khải Trạch trong lòng phun máu, càng lúc càng cảm thấy tên này chính là giả heo ăn thịt hổ, một kẻ chuyên đi lừa người khác trong game.
Ân Trường Hạ biết rõ Đường Khải Trạch không tin mình, liền chỉ tay về phía thi quái nói:
“Anh nhìn xem, oán khí kia đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thật sự rất đáng sợ mà!!”
Đường Khải Trạch cười lạnh:
“Cậu nghĩ tôi sẽ tin à? Vào game chưa được một tiếng đã hại người, cậu mà sợ, chẳng phải là đại lão đóng kịch?”
Ân Trường Hạ lại ra vẻ hợp lý vô cùng:
“Tôi còn chưa cầm nổi con dao, bị anh đẩy nhẹ cái đã ngã… sao có thể là đại lão?”
Đường Khải Trạch nghiến răng ken két.
Nghĩ đến chuyện phải liên thủ với cái thể loại người như này, hắn tức đến muốn hộc máu.
Trong lúc hai người đang đôi co, thi quái đã tiến rất gần. Mưa rơi trên người nó, làn da tím tái, xanh xao, dưới lớp da là từng khối gân cốt vặn vẹo do dị biến mà ra, như sắp nứt toạc ra khỏi thân thể.
Chiếc đinh vẫn còn cắm sâu trong miệng. Môi đã nát nhừ, máu thịt mơ hồ.
Sắc mặt Đường Khải Trạch xanh mét:
“Bọn họ chết có khi là do cây đinh trong miệng đó! Bị người ta hành hạ như thế, bảo sao oán khí dày đặc đến vậy!”
Ân Trường Hạ nuốt nước miếng:
“Lỡ như… gặp lại người đã hại bọn họ thì sao bây giờ?”
Đường Khải Trạch lạnh giọng:
“Sợ là không chết không ngừng.”
Ân Trường Hạ run lên hai cái, toàn thân đều rút lại.
Đường Khải Trạch đột nhiên quay sang nhìn cậu, vẻ mặt khiếp sợ:
“Chẳng lẽ...!”
Ân Trường Hạ lập tức vung tay phủ nhận, gào lên giải thích:
“Cái đinh đó thật sự chỉ là ngoài ý muốn!”
Đường Khải Trạch hận không thể chửi ầm lên, tên Ân Trường Hạ này, từng chút một mài mòn lý trí của hắn!
“Ân Trường Hạ! Bị cướp là do số tôi đen đủi! Sau này tôi thề không bao giờ làm mấy chuyện vô đạo đức như thế nữa!”
Ân Trường Hạ giơ ngón tay cái, vẻ mặt vô cùng tán thưởng.
Đường Khải Trạch: “Cút! Không cần cậu khen!”
Hắn nhanh chóng nhìn về phía sau căn nhà gỗ, trầm giọng nói:
“Chỉ cần vào được nhà gỗ, chúng ta sẽ an toàn!”
Ân Trường Hạ cười khẩy, giọng mỉa mai:
“Ồ? Thì ra cái nhà gỗ đó thật sự là chỗ báo danh hả?”
Tên Ân Trường Hạ này còn đáng ghét hơn cả thi quái!
Đường Khải Trạch nhẫn nhịn khuyên mình phải giữ bình tĩnh, giờ không phải lúc nội chiến:
“Chuyện này tôi không nói xạo! Nhưng muốn vào đó thì phải có bảng số, nếu không sẽ bị cướp mất dương thọ!”
Ân Trường Hạ cảnh giác hỏi:
“Cướp bao nhiêu?”
Đường Khải Trạch đáp:
“Mười phút mất một năm! Lâu nhất là ba mươi phút, sau đó bọn họ sẽ tự rời đi. Thật ra tính ra vẫn lãi!”
Ân Trường Hạ: “……”
Lãi cái rắm! Cậu chỉ còn đúng ba tháng sống sót!
Đường Khải Trạch bắt đầu gấp:
“Mau lên! Không kịp nữa rồi!”
Nhưng Ân Trường Hạ lại không nghe lời, mà chủ động bước về phía trước.
Hành động này khiến Đường Khải Trạch sững sờ tại chỗ:
“Quay lại! Nguy hiểm đó!”
Mưa lớn như trút, gió rít từng cơn, lá cây cũng bị đánh cho rung lên bần bật. Từ phía trước truyền đến giọng nói của Ân Trường Hạ, trầm ổn mà dứt khoát:
“Tôi không giàu đến mức đó. Hai con thi quái thôi mà đã bắt tôi trả giá ba năm dương thọ.”
Tuy là lời thật, nhưng lại khiến Đường Khải Trạch hiểu hoàn toàn sai nghĩa.
Trong mắt hắn, bỏ ra ba năm dương thọ để tránh nguy hiểm đã là quyết định rất "có lời".
Thế mà Ân Trường Hạ lại tình nguyện đối mặt trực tiếp với hai con thi quái!? Chẳng lẽ cậu tự tin đến mức cảm thấy ba năm dương thọ còn không bằng sức mình?
Đường Khải Trạch hoàn toàn không biết rằng mình đang tự tưởng tượng quá xa. Dù Ân Trường Hạ đã hết lời phủ nhận mình không phải "đại lão", nhưng hành động lần này lại càng khiến Đường Khải Trạch tin chắc vào suy đoán của mình.
Trời biết cậu sợ quỷ đến mức nào, lúc đối mặt với hai con thi quái kia, hai chân đều run lập cập. Thế mà còn phải gồng mình diễn vai "đại lão" trấn định thâm trầm!
Ân Trường Hạ nhìn chằm chằm hai con thi quái, chậm rãi nói:
“Tôi không chạy nữa. Đi cùng các người trở về đi, dù sao cũng chẳng trốn được.”
Đường Khải Trạch chăm chú quan sát từng động tác, từng biểu cảm nhỏ trên mặt cậu, không muốn bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.
Chẳng lẽ Ân Trường Hạ đang chuẩn bị tung ra đại chiêu?
Hai con thi quái dường như thực sự nghe thấy lời cậu. Chúng liếc nhìn cậu một cái, rồi lại liếc nhau, như đang ra hiệu bảo cậu đi theo bọn chúng.
Ân Trường Hạ quay đầu, chỉ tay về phía Đường Khải Trạch:
“Là người này không cho tôi đi, suýt nữa còn hại tôi mất mạng. Mấy người chẳng phải tới để bảo hộ tôi sao? Tôi chỉ sợ nếu nhúc nhích một chút, anh ta sẽ thừa cơ đánh lén từ phía sau!”
Dù hai con thi quái có oán giận Ân Trường Hạ đến đâu, thì mục tiêu của bọn chúng vẫn là bắt cậu về.
Nghe xong câu đó, một con chậm rãi bước lên phía trước, còn con kia thì đi vòng ra phía sau lưng Đường Khải Trạch.
Đường Khải Trạch hoàn toàn choáng váng.
Nãy giờ hắn còn đang tự tưởng tượng một màn Ân Trường Hạ tay không xé xác thi quái oai phong lẫm liệt, ai ngờ cái gọi là “tuyệt chiêu” hắn nghẹn mãi nãy giờ... là đi tố cáo!?
“Ân Trường Hạ, đồ khốn kiếp! Hèn hạ! Vì muốn trốn thoát mà cậu dám bán đứng tôi à!?” Đường Khải Trạch tức điên, hét lên, lại một lần nữa bị kéo vào cái màn hỗn loạn này.
Hắn mắng đến mức mắt đỏ bừng, nhưng giây tiếp theo… hắn liền tận mắt thấy Ân Trường Hạ cầm nguyên một cục gạch, đập cho thi quái ngất xỉu!
Đường Khải Trạch: “……”
Cái… cục gạch kia… sao nhìn quen mắt vậy? Màu đen nữa chứ…
Khoan đã, chẳng lẽ là gạch tường nhà gỗ!?
Đường Khải Trạch hoàn toàn bị sự vô liêm sỉ của Ân Trường Hạ làm cho chấn động. Trên mặt đất lúc này vang lên hai tiếng rên rỉ cùng lúc, một là từ người chơi bị hắn đập lén trước đó, còn lại là từ thi quái vừa bị nện ngất.
Một lớn một nhỏ, nằm bẹp giữa cơn mưa, trông đáng thương đến lạ.
Nếu không phải đang trong một trò chơi kinh dị, thì khung cảnh buồn cười này có lẽ đã khiến một đám người bật cười thành tiếng.
Đường Khải Trạch há hốc miệng, trầm mặc một lúc lâu rồi mới khàn giọng mở lời:
“Tốc độ đập người của cậu đúng là… điện quang hỏa thạch, sét đánh còn không kịp bịt tai.”
Ân Trường Hạ đáp tỉnh bơ:
“Cảm ơn lời khen. Ra tay nhanh, có gì sai?”
Đường Khải Trạch: “……”
Ân Trường Hạ hét lớn:
“Cẩn thận phía sau!”
Đường Khải Trạch lập tức rút dao chiến, đúng lúc thi quái vừa lao tới, hắn nghiêng người lách qua, tránh được đòn tấn công hiểm hóc.
May mà đây chỉ là màn chơi cho người mới, không thể so với game chính thức, quái vật vẫn có nhiều sơ hở.
Hai con thi quái này tuy sở hữu sức mạnh đáng gờm, nhưng tốc độ lại không thể bằng con người.
Đường Khải Trạch tung một cú đánh bằng khuỷu tay thật gọn gàng, khiến thi quái lảo đảo về phía trước mấy bước.
Nhân cơ hội đó, hắn không chần chừ, nhanh chóng đâm con dao nhỏ thẳng vào sau gáy nó.
Máu nâu sẫm lập tức phun trào, dính đầy các ngón tay của hắn.
Tay phải của Đường Khải Trạch bị oán khí ăn mòn, đau buốt đến tê rần, từng đầu ngón tay dần dần nhuộm một vòng đen sẫm.
Cắn chặt răng, hắn rút ra con dao thứ hai, không ngần ngại mà tiếp tục đâm mạnh vào trán con thi quái từ phía trước.
Thi quái gầm lên không thành tiếng, hai lưỡi dao, một trước, một sau, vừa vặn xuyên thủng trán nó.
Đường Khải Trạch dùng toàn bộ sức lực, ánh mắt trở nên hung ác, cố gắng xoáy rộng thêm vết thương.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng tiếng gào thảm thiết của thi quái cũng ngừng lại.
Chết rồi… thật sự chết rồi sao?
Đường Khải Trạch thở hồng hộc, cả người mệt lả, ngồi phệt xuống đất, thân thể nhuốm đầy bùn lầy và máu tanh.
Oán khí vẫn còn vương vất, làm cho đầu óc hắn choáng váng, không thể lập tức lấy lại tinh thần.
Ân Trường Hạ lớn tiếng:
“Đừng thả lỏng! Mau tránh ra!”
Nghe tiếng hét, Đường Khải Trạch mới giật mình phản ứng lại.
Con thi quái tưởng đã chết kia đột nhiên lại giãy giụa dữ dội!
Lưỡi dao cắm sau đầu vẫn còn, máu tươi trào ra càng dữ dội, đôi mắt nó trợn trừng, tràn đầy oán độc khủng khiếp.
Đôi tay thi quái bấu chặt trong bùn, cố gắng chống lên, và… nó thật sự đứng dậy lần nữa.
Đường Khải Trạch rùng mình, run lên vì sợ hãi, ánh mắt đầy hoảng loạn, vô thức lùi lại vài bước.
“Xong rồi… nó phát cuồng rồi…”
Ân Trường Hạ bình thản hỏi:
“Có hương chưa?”
Đường Khải Trạch ôm đầu hét lớn trong tuyệt vọng:
“Cậu không nghe thấy thi quái đang cuồng hóa à!? Lần này thì chạy không thoát nữa rồi! Tất cả chúng ta đều chết ở đây!”
Ân Trường Hạ vẫn giữ vẻ điềm nhiên:
“Huynh đệ ơi, đại huynh đệ, có hương chưa? Đừng có cọ tới cọ lui.”
Đường Khải Trạch đỏ bừng mắt, gào lên:
“Ai là huynh đệ của cậu hả!?”
Chỉ nghe mấy chữ đó thôi đã đủ khiến hắn nổi da gà!
Ân Trường Hạ thản nhiên đáp:
“Có gì thì nói thẳng với tôi đi, đừng vòng vo!”
Đường Khải Trạch liên tục tránh né đòn tấn công của thi quái, gần như bị ép vào đường cùng. Hắn vốn định lợi dụng địa hình rừng rậm để cắt đuôi nó, nào ngờ thi quái sức mạnh kinh người, lại quen việc đột phá vật cản. Những thân cây xung quanh bị nó hất tung, đổ rạp xuống ầm ầm.
Đường Khải Trạch sững người nhìn cảnh tượng trước mắt, đến cả hít thở cũng không dám mạnh.
Trong đợt tấn công ấy, hắn đã lùi dần về sát bên cạnh Ân Trường Hạ.
Hàm răng nghiến chặt, trong lòng hắn đang giằng xé dữ dội.
Thứ này… hắn vốn định để dành dùng trong Quỷ Yến ở trấn nhỏ!
Chỉ cần lấy được số báo danh, hắn sẽ có thể bước vào nhà gỗ, hoàn tất thủ tục tham gia trò chơi.
Thời hạn báo danh chỉ còn chưa đầy ba tiếng. Hắn còn biết tìm đâu ra hương dự phòng?
Nếu bây giờ dùng hết, Quỷ Yến phải làm sao?
Ân Trường Hạ lớn tiếng:
“Chuyện sau để sau! Giữ mạng trước đã!”
Đường Khải Trạch trong lòng cắn răng, cuối cùng lựa chọn tin Ân Trường Hạ một lần. Hắn ném cả bó hương lẫn bật lửa qua.
Thi quái đã lao đến, bóp chặt lấy cổ hắn!
“Mau… mau lên!”
Đường Khải Trạch thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt dần chuyển tím tái. Hơi thở cạn kiệt từng chút, chân hắn bắt đầu giãy loạn, sắp ngạt đến nơi.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng, Ân Trường Hạ bật cả ba nén hương, giơ cao đưa tới trước mặt thi quái!
Cậu vốn định cầm hương làm vũ khí, không ngờ vừa đưa đến gần, sắc mặt thi quái liền đỏ bừng, từng sợi khói hương bị hút lấy dữ dội. Trong chớp mắt, ba cây hương cháy rụi chỉ còn trơ ba đoạn gỗ cháy đen.
Thi quái trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu:
“Thể chất dưỡng linh… cung phụng hương… không thể… nhiều như vậy…”
Nhưng miệng hắn bị năm cây đinh to ghim chặt, lời nói chỉ phát ra âm thanh ú ớ, mơ hồ không rõ.
Ân Trường Hạ và Đường Khải Trạch căn bản không thể hiểu hắn đang nói gì.
Khói hương quấn quanh thân thi quái, rồi bị hắn hấp thu toàn bộ. Trong ánh mắt hắn dâng lên điên loạn và thỏa mãn, tựa như kẻ nghiện ngập trúng độc, hoàn toàn lên cơn.
Nhưng ngay giây tiếp theo—
“Ầm!!!”
Thi thể hắn nổ tung!
Chỉ còn lại một vũng máu loãng lẫn thịt nát.
Đường Khải Trạch: “…”
Ân Trường Hạ: “…”
Hai người ngồi phệt xuống đất, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đường Khải Trạch: “…Hương của tôi… lợi hại vậy luôn hả?”
Ân Trường Hạ nghiêm túc gật đầu:
“Rất mạnh.”
Đường Khải Trạch môi trắng bệch:
“Không, tôi cảm thấy… hắn bị căng mà chết…”
Ân Trường Hạ: ???
Dù nói vậy, Đường Khải Trạch cũng chỉ nêu nghi vấn. Chuyện này tuyệt đối không thể là nguyên nhân thực sự khiến thi quái chết, chắc chắn Ân Trường Hạ còn giấu chiêu nào khác!
Đáng chết thật! Suýt nữa lại bị Ân Trường Hạ gạt cho một vố!
Đường Khải Trạch càng nghĩ càng không cam lòng. Hắn liều mạng đánh nhau với thi quái, còn Ân Trường Hạ chỉ dùng vài cây hương với một cục gạch là khiến thi quái chết ngắc!
【 Chúc mừng người chơi Ân Trường Hạ và Đường Khải Trạch đã liên thủ tiêu diệt thi quái. Tiến độ: 1/4. 】
【 Bối cảnh cốt truyện được mở khóa —— 】
【 Thi quái vốn là người hầu trong Quỷ Yến, cả đời cống hiến cho trấn nhỏ này. Năng lực sát thương cực cao, nhưng di chuyển chậm chạp. Khi còn sống, họ đã chuẩn bị sẵn Thi Du để phong kín thất khiếu trước khi chết, giữ hồn phách trong thân thể, dẫn đến thi biến. 】
【 Thu thập Thi Du từ người chúng, sau khi bôi lên có thể mê hoặc khách khứa trong Quỷ Yến, khiến quỷ quái tưởng nhầm là đồng bọn. 】
Không ngờ đánh bừa mà lại mở được nhắc nhở thông quan!
Đường Khải Trạch đắm chìm trong niềm vui, không nhịn được bật cười ngây ngô: “Ha ha ha… Chẳng lẽ tôi đang nằm mơ?”
Ân Trường Hạ lạnh nhạt: “Muốn tô đập anh một phát không? Biết liền có đang mơ hay không ngay.”
Đường Khải Trạch: “…”
Với cái tốc độ ra tay của Ân Trường Hạ, chỉ sợ đập một phát là đầu hắn lún thành mỏm núi mất thôi!
Ân Trường Hạ bật cười: “Chúng ta coi như là quan hệ hợp tác cùng thắng ha. Huyn đệ à, tôi có vài câu hỏi nho nhỏ muốn hỏi…”
Môi Đường Khải Trạch lập tức trắng bệch, càng thấy nụ cười của Ân Trường Hạ mang theo hơi thở âm hiểm rợn người!
Cậu ta chắc chắn là định ép cung mình! Nếu không chịu nói thật, kiểu gì cũng bị cậu ta hạ độc thủ!
Đường Khải Trạch đành cố gắng đè nén sợ hãi, thân thể hơi run rẩy: “...Cậu hỏi đi.”
Ân Trường Hạ: “Hỏi cái nào trong ba câu anh nói trước đi?”
Đường Khải Trạch hít sâu một hơi. Ban đầu tưởng Ân Trường Hạ không biết xấu hổ, ai ngờ lại không biết xấu hổ tới mức này!
“Cậu vừa mới mở miệng là hỏi mấy chuyện đó luôn hả?!”
Ân Trường Hạ vẻ mặt đương nhiên: “Tôi cứu anh đó! Làm người thì phải biết ơn chứ!”
Bộ dạng đầy lý lẽ ấy khiến Đường Khải Trạch cứng họng, không nói nổi một lời.
Ân Trường Hạ chậc một tiếng: “Vậy thôi, tôi đổi câu hỏi. Cái hương hồi nãy là thứ gì vậy?”
Đường Khải Trạch nghẹn họng, không ngờ Ân Trường Hạ vừa mở miệng là hỏi thẳng trúng điểm yếu trong lòng hắn…
Hắn vừa mới dò được tin tức này xong, lập tức khoanh tay, nhường lời cho Ân Trường Hạ:
“Muốn tiến vào Quỷ Yến có ba cách: Thượng sách là bôi Thi Du lên người để quỷ quái nhầm mình là khách mời; trung sách là lấy được thẻ bài của người hầu trong yến hội; còn hạ sách… là dâng hương, hối lộ để mê hoặc bọn chúng.”
Ân Trường Hạ sờ cằm, khẽ gật đầu: “Xem ra bọn mình vừa nãy may mắn, lượm được phương án tốt nhất.”
“Hồi nãy giờ có bao nhiêu người chơi lâu năm tham gia bản này?”
Không khí bỗng trầm xuống, im lặng lan ra như sương mù.
“Phó bản dành cho người mới, số người chơi lâu năm sẽ không quá hai.” Đường Khải Trạch nói nhỏ như thì thầm.
“Người chơi kỳ cựu thường sẽ trực tiếp vào game, không cần thông qua lễ báo danh. Mà hội trường này… vốn là khu vực người mới. Nếu bọn họ xuất hiện ở đây, thì có nghĩa, trò chơi đã tăng độ khó.”
Chỉ cần có một người chơi lâu năm, độ khó đã tăng lên tận 50%. Nếu có hai…
Thì mức độ khó của phó bản này chẳng khác gì bản chính thức.
Ân Trường Hạ nghiêng đầu nhìn hắn: “……Anh biết nhiều vậy, chẳng phải cũng là người chơi kỳ cựu rồi sao?”
Đường Khải Trạch tức đến muốn hộc máu: “Cái này là tôi phải bỏ tiền thật ra mua thông tin đấy! Còn nữa, đại lão như cậu thật sự không phải kỳ cựu à? Đừng có đùa tôi nữa! Mấy thông tin này lẽ ra cậu phải biết từ lâu rồi!”
Ân Trường Hạ vô tội hết sức: “Tôi nói thật đấy, đừng vu oan tôi. Tôi không phải!”
Đường Khải Trạch: “……”
Tin hay không thì tuỳ, Ân Trường Hạ cũng chẳng buồn giải thích lại.
Cậu từ tốn đứng dậy, nhìn khung cảnh hỗn độn xung quanh, trong lòng bất chợt trỗi lên cảm giác bất an: “NPC bị biến dị như vậy, chắc không phải chuyện thường. Có khi nào… là vì người chơi kỳ cựu tham gia nên độ khó mới bị nâng lên?”
Đường Khải Trạch ngửa đầu để mặc mưa bụi rơi rả rích phủ lên người.
Hắn uể oải thở dài: “Nếu thật là vậy, tụi mình chắc chắn không leo nổi bảng thành tích đâu.”
Trời càng lúc càng mưa to, như muốn nhấn chìm cả hai người.
Thần kinh đã căng đến giới hạn, như sợi dây mỏng chỉ chờ đứt phựt một cái.
【 Đếm ngược báo danh: 02:32:14 】
Thời gian trôi dần. Ân Trường Hạ không chần chừ thêm, đi về phía thi quái, bắt đầu thu thập Thi Du trên người nó.
Thi thể bị cậu làm cho nổ banh xác khi nãy không còn gì để lấy. Cuối cùng, cậu đành thu Thi Du từ con thi quái bị đánh bất tỉnh.
Vì vậy, chỉ thu được một phần Thi Du.
Ân Trường Hạ liếc mắt ra hiệu với Đường Khải Trạch: “Bổ thêm phát nữa chứ?”
Đường Khải Trạch: “……”
Cái đám thi quái này thật sự là xui tận mạng, dám chọc phải Ân Trường Hạ cái loại “ác thần” này.
Hắn đột nhiên cũng thấy đồng cảm với tụi nó, dù sao chính mình cũng từng bị Ân Trường Hạ “hố” một vố đau điếng.
Đường Khải Trạch rút chủy thủ, nhanh chóng lao vào bổ đao. Nhưng thi quái không phải thứ dễ giết, vũ khí thường chẳng xi nhê gì.
Không thể hoàn toàn tiêu diệt được nó, đánh cũng không xong, hai người đành phải bỏ cuộc.
Ân Trường Hạ lẩm bẩm: “Xem ra nên đến Quỷ Yến sớm một chút. Ly rượu này cách thi quái khá xa, mong là hắn còn có thể tỉnh lại sau…”
Bọn họ lại sắp xếp người chơi đang hôn mê cho ổn thỏa, để lại một tờ giấy giải thích rõ lý do, rồi lên đường hướng về trấn nhỏ.
Đường Khải Trạch rõ ràng không hề tình nguyện, nhưng vì lo cho an toàn của bản thân, cuối cùng vẫn phải đi theo sau Ân Trường Hạ. Có điều, hắn vẫn cố giữ khoảng cách, cách Ân Trường Hạ tầm ba mét, không chịu lại gần.
Ân Trường Hạ đi được vài bước lại dừng, Đường Khải Trạch cũng thế, như cái đuôi nhỏ cứ lẽo đẽo bám theo sau.
Nhìn cái bóng lấp ló phía sau lưng, Ân Trường Hạ không nhịn được thở dài:
“Muốn đi cùng thì cùng đi.”
Đường Khải Trạch lập tức cứng miệng: “Không cần.”
Ân Trường Hạ nghiêng đầu hỏi: “Thật sự không cần?”
Đường Khải Trạch lại lần nữa từ chối, kiên quyết đáp: “Không cần!”
Vừa mới bị lừa suýt ăn thiệt, trong lòng hắn đã khẳng định: so với đám thi quái kia, Ân Trường Hạ mới chính là vai ác nguy hiểm nhất!
Nghe hắn nói vậy, Ân Trường Hạ cũng không ép nữa, mặc kệ hắn.
Ước chừng đi được hơn hai mươi phút, sắp tới trấn nhỏ, không ngờ Đường Khải Trạch đột nhiên co giò chạy như điên vượt lên phía trước.
Ân Trường Hạ sửng sốt: “Không phải vừa nãy còn bảo không đi theo tôi à?!”
Chưa dứt lời, cậu đã thấy vẻ mặt hoảng hốt của Đường Khải Trạch, nói chuyện còn cà lăm: “C-có quỷ!”
Cái gì?! Hồi nãy đối đầu hai con thi quái vẫn còn kiên cường lắm mà?
Sao giờ lại sợ đến phát khiếp?
Ân Trường Hạ vội vàng quay đầu nhìn ra sau ——
Một bóng người trong bộ áo cưới đỏ thẫm đang chậm rãi tiến tới, mỗi bước đi qua, thảm thực vật xung quanh liền khô héo một mảng.
Mưa lớn tám ngày trời cũng bị ảnh hưởng, giờ đây nước mưa đã nhuộm thành màu đen kịt. Từng hạt bụi nước rơi xuống mang theo hàn ý thấu xương, như thể bị oán khí bám lấy, lạnh đến mức da thịt cũng run rẩy.
Quỷ Yến, một vai chính khác đã xuất hiện —— Tân nương tử truy sát đã đến!
Trận thế này… mạnh mẽ hơn hai con tráng thi ban nãy không biết bao nhiêu lần!
Đường Khải Trạch nhìn bộ áo cưới đỏ rực kia, sợ tới tái mét: “Mấy con thi quái kia còn thua xa một ngón chân bà này!”
Ân Trường Hạ mặt cắt không còn giọt máu: “Ghê gớm vậy sao?!”
Đường Khải Trạch nghiến răng: “ nữ tử áo đỏ chết tức tưởi đều hóa thành lệ quỷ! Đằng này còn đội mũ phượng, phủ khăn hỷ, đúng chuẩn hung trong các loại hung!”
Ở lại bản đồ này lâu như vậy, hắn cũng coi như có tích lũy chút thông tin, nhưng hiện tại không thể xác định được sức mạnh của Boss, nhất thời không dám liều lĩnh ra tay.
Đường Khải Trạch cẩn trọng quan sát, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào trên người Boss, toàn thân căng cứng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh, thậm chí cả nhịp thở cũng cố ép chậm lại.
Nhất định phải có sơ hở!
Chắc chắn là có!
Hắn không ngừng tự nhắc nhở, mắt dán chặt vào, cố gắng soi cho kỹ, Đường Khải Trạch, tỉnh táo vào!
Chính lúc ấy, ánh mắt hắn lướt qua bộ váy đỏ, chợt thấy trên lớp vải mượt như máu kia có một dấu chân!
Một dấu chân rõ mồn một!
Gan ai to vậy, dám… đá Boss?!
Thần nhân rồi!!!
Chắc chắn là người chơi còn mạnh hơn hắn gấp mấy lần… Không! Phải là đại lão trong các đại lão!
Đường Khải Trạch vội cúi đầu, thì thầm bên tai Ân Trường Hạ:
“Nghe này… quanh đây nhất định có đại lão ẩn thân! Nếu tìm được hắn, tụi mình còn có cửa sống!”
Ân Trường Hạ vẻ mặt nghiêm trọng: “Có chứng cứ đâu?”
Đường Khải Trạch chỉ vào bộ áo cưới trên người Boss: “Cậu nhìn dấu chân này…”
Ân Trường Hạ cắt ngang: “Tôi đá.”
Đường Khải Trạch vội vàng giải thích: “Đừng đánh gãy tôi! Ý tôi là dấu chân kia chắc chắn là của kẻ tàn nhẫn, hắn…”
Nói dở câu, đầu Đường Khải Trạch bỗng ong ong: “Ai cơ?”
Ân Trường Hạ nghiêm túc đáp: “Là tôi.”
Đường Khải Trạch im bặt, rồi giây tiếp theo kinh hãi nhìn Ân Trường Hạ chăm chú: “Hả!!??”