Vòng đua thứ ba
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên, mọi người đồng loạt lao khỏi vạch xuất phát!
Dù ai cũng dốc toàn lực nhưng chỉ chạy được mấy chục mét là tốc độ đã chậm hẳn lại. Thẩm Mặc bất ngờ vượt lên dẫn đầu, cõng Bạch Ấu Vi chạy trước tiên.
Bạch Ấu Vi ban đầu còn sửng sốt, nghĩ kỹ lại liền hiểu ra: Thẩm Mặc cố tình giữ sức ở hai vòng đầu.
Làm như vậy tuy có rủi ro, nhưng lại giành được nhiều cơ hội sống hơn trong vòng ba này.
Đằng sau vang lên tiếng la hét hoảng loạn cùng lời chửi rủa.
Bạch Ấu Vi ngoái đầu nhìn lại, thấy người đàn ông trung niên mặt tái xanh như giấy vàng, mồ hôi tuôn như mưa, đôi mắt đỏ ngầu như lên máu!
Không biết từ lúc nào, ông ta đã tháo dây nịt ở thắt lưng xuống, cầm trong tay mà quật điên loạn về phía những người đang chạy trước mặt!
Ai xui xẻo bị quất trúng thì hoặc loạng choạng vài bước, hoặc ngã nhào xuống đất!
Ngay cả lũ thỏ đang đuổi theo cũng bị quật trúng vài roi, bọn chúng như vẫn còn chút linh tính, lập tức tránh xa người đàn ông trung niên, chỉ nhắm vào những kẻ bị thương mà nhào tới cắn xé!
Lại có hai người nữa chết thảm.
May mà Thẩm Mặc chạy ở phía trước, cách người đàn ông kia khá xa, nếu không thì trong tình cảnh khắc nghiệt thế này, bị ăn mấy roi da đó, hậu quả thật khó lường.
“Chờ tôi với! Đừng bỏ tôi lại!…”
Người đàn ông trung niên vừa liều mạng chạy theo vừa vung dây nịt, lúc này bên cạnh ông ta đã không còn ai có thể "chết thay", chỉ còn ngày càng nhiều thỏ!
Ông ta có thể trụ đến giờ phút này, đúng là nhờ tiềm năng bùng phát. Bạch Ấu Vi vốn tưởng ông ta đã chết ngay từ khi xuất phát.
“Chờ tôi với… Tôi không muốn chết, tôi biết đáp án!”
Người đàn ông gần như đến giới hạn, vừa chạy vừa gào to hết cỡ:
“Ai cứu tôi, tôi sẽ nói đáp án cho người đó! Đừng bỏ tôi! Aaaa…”
Cho dù lời đó có phải là giãy giụa cuối cùng trước khi chết hay không, vậy mà thật sự có người vì thế mà dao động, tốc độ chậm lại!
Gã trai tóc vàng liền cởi chiếc áo thun đang mặc, ném mạnh về phía sau! Trúng ngay đầu một con thỏ!
Không rõ áo thấm mồ hôi hay máu, lũ thỏ bỗng trở nên hỗn loạn trong chốc lát, sau đó lại xông tới cắn xé chính con thỏ đang bị trùm áo kia!
Người đàn ông trung niên nhờ vậy mà thoát chết một lần nữa!
Lúc này, bảng điện tử ở đích đã hiện lên câu hỏi mới…
[tử * của thỏ]
“Bên trái!” Người đàn ông kia vì muốn chứng minh giá trị của mình nên sốt ruột hét lớn, “Thỏ mỗi tháng sinh một lứa! Đáp án là 1! Chạy vào làn số 1 bên trái!!”
Có đáp án rồi, nhưng không ai dám tin ngay.
Gã tóc vàng liếc mắt nhìn cô gái đeo kính.
Trải qua bài học ở vòng trước, cô gái đeo kính vẫn luôn chạy sát mép ngoài đường đua, giữ khoảng cách với mọi người.
Gã tóc vàng lại quay sang nhìn Thẩm Mặc, trong mắt dâng lên sát khí dữ dội.
Muốn thử đáp án, thì Thẩm Mặc – người đang cõng một người bị què, rõ ràng là lựa chọn thích hợp nhất.
Bạch Ấu Vi luôn cảnh giác gã, thấy hắn lại gần thì không ngần ngại rút ra con dao gọt trái cây gấp trong túi áo, bật “soạt” một tiếng!
Gã tóc vàng hơi khựng lại.
Nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi với con dao nhỏ kia.
Một cô gái tật nguyền đáng thương chẳng có chút uy hiếp nào, Thẩm Mặc nói: “Đưa dao cho tôi.”
Bạch Ấu Vi đưa dao cho anh, nói:
“Câu này tôi tình cờ biết. Thỏ là loài có tử * đôi, đáp án là làn số 2 ở bên phải!”