Lông mày người nam tử dần dần giãn ra, trong phút chốc ngẩn ngơ, dường như quay lại những tháng ngày xưa cũ.
Toái Ngọc đứng ở đầu sân nhìn hai lượt, canh đã đưa đi mà chẳng có lời hồi âm nào. Ngày mai hai người còn phải vào cung yết kiến Thánh Thượng, nếu cứ lạnh nhạt như thế này, để trong cung biết được thì còn ra thể thống gì nữa. Trời mỗi lúc một khuya, nàng thấy cũng chẳng hy vọng gì, đang định quay người vào nhà thì sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi của một bà tử canh gác: “Có người tới!”
Nàng vội quay đầu lại, chỉ thấy trong làn sương mù mờ ảo của đêm tối, một người khoác áo choàng xanh ngọc thêu chỉ vàng đang đi nhanh về phía này.
Toái Ngọc mừng rỡ: Vương gia thật sự đến rồi!
Lúc này Ngọc Am đã lên giường nghỉ ngơi, trong mơ màng trở mình, lại ngã vào một vòng tay ấm áp. Người kia trên áo vẫn còn vương hơi lạnh của đêm khuya, nàng cau mày, khó chịu đẩy ra, lẩm bẩm: “Buông ra… lạnh quá…”
Nam tử vuốt tóc nàng, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi nàng, trầm giọng nói: “Rõ ràng là nàng gọi ta tới, giờ còn dám chê ta? Trên đời này chưa từng gặp nữ tử nào to gan như nàng!”
Ngọc Am lúc này mới hơi tỉnh táo, quả nhiên hắn vẫn không nhịn được mà tới.
Nàng xoay người, không thèm để ý tới hắn, lười nhác nói: “Thiếp chỉ bảo người mang canh đến, đâu có gọi vương gia tới. Thiếp muốn ngủ rồi, Vương gia tùy ý.”
Kỳ Diệp nhìn nữ tử mềm mại mà ngang ngược trước mặt, tức đến nghiến răng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play