Editor: Xuri

“Hệ thống?”

“Ta biết ngươi ở đó.”

“Ngươi có phải đã đưa ta một kịch bản giả không?”

Đúng vậy, giống như rất nhiều tiểu thuyết xuyên nhanh, Thu Vãn cũng có một hệ thống. Hệ thống ban cho nàng sự sống mới, đưa nàng xuyên qua các vị diện, cho nàng sống thay người khác.

Trong ý thức truyền đến giọng nam thanh niên lạnh nhạt, ngữ điệu đối phương không chút gợn sóng, giống như mặt hồ đóng băng giữa tháng chạp.

“Thế giới này đã xảy ra một vài biến động.”

“Rất rõ ràng.”

“Trong vũ trụ có vô số tiểu thế giới, mỗi thế giới không liên quan đến nhau, nhưng với xác suất cực nhỏ, các giới sẽ có sự giao thoa, từ đó ảnh hưởng lẫn nhau, thoát ly quy luật diễn sinh của tiểu giới. Khi đó, thế giới sẽ nảy sinh những biến hóa nằm ngoài dự liệu.”

“Vậy thế giới này đã biến thành dạng gì?”

“Không rõ.”

Ngươi thì có ích lợi gì chứ?!

Thu Vãn thực sự bất lực với hệ thống này. Nhớ lại ngày xưa, nàng vừa mới trở thành một linh hồn phiêu bạt, bỗng nhiên hồn lực bị giam cầm, trong lúc hoảng hốt nghe thấy có người hỏi nàng, có muốn sống lại không?

Thu Vãn chết oan ức. Nàng bị người bạn trai hết mực tin tưởng phản bội, bán đứng, hủy hoại sự nghiệp và tiền đồ, liên lụy cả người thầy coi nàng như con gái ruột, cuối cùng lại “ngoài ý muốn” chết trong tay “tình địch”.

Nàng đương nhiên không cam lòng.

Giọng nói trong ý thức kia hứa hẹn, chỉ cần Thu Vãn có thể tìm được người được chỉ định trong nhiệm vụ ở các thế giới, để trao đổi, hắn có thể giúp nàng tái tạo bản thể.

Thu Vãn, người chưa bao giờ tin ma quỷ thần thánh mà chỉ tin khoa học, đã rất khó khăn để chấp nhận hiện thực. Ban đầu nàng có chút do dự, bởi vì biết linh hồn không ngừng tiêu hao hồn lực khi xuyên qua thế giới, nàng cần phải hoàn thành chấp niệm của người mình nhập vào ở các thế giới mới có thể bổ sung năng lượng, mà trong quá trình làm nhiệm vụ lại tiềm ẩn những nguy hiểm không biết, chỉ một chút bất cẩn, nàng có lẽ sẽ hồn phi phách tán.

Nhưng chủ nhân của giọng nói kia đã cho nàng thấy diễn biến tiếp theo – cái chết của nàng bị coi là tai nạn và kết án qua loa, kẻ giết người được che chở di cư nước ngoài, cùng với người đàn ông phản bội Thu Vãn kết duyên hạnh phúc; thầy nàng lặng lẽ đứng trước mộ nàng, tấm lưng vốn ngay thẳng giờ lại còng xuống rất nhiều; vì nàng mà chịu lỗi, thầy nàng dần bị đẩy ra rìa tổ nghiên cứu, tài năng không thể phát huy, chí lớn không thể đạt được, trong khi kẻ thù của ông ấy lại thăng tiến vùn vụt, cuối cùng trở thành công thần của công trình hai quả bom ở Lục Quốc…

“Ta muốn thử một lần,” nàng nói.

Sau khi Thu Vãn đưa ra câu trả lời, trước hồn thể nàng xuất hiện một đống sách. Giọng nói kia bảo nàng, xét thấy thời đại nàng đang sống có sức sáng tạo văn hóa thiếu thốn, trước khi thực hiện nhiệm vụ, cần phải học tập có hệ thống.

Thu Vãn không phục, thầm nghĩ nền văn minh mấy nghìn năm của Lục Quốc nàng, xét về nội hàm văn hóa không dám nói là có một không hai cổ kim, ít nhất cũng thuộc hàng nhất nhì, mà thời đại nàng sống lại càng là văn hào xuất hiện lớp lớp, sao có thể nói sức sáng tạo thiếu thốn được? Ôm lòng bắt bẻ và hoài nghi, nàng đọc xong một cuốn trong số đó: Xuyên Nhanh Chi Vả Mặt Bàn Tay Vàng (kèm bình luận). Thu Vãn trầm mặc hồi lâu, rất muốn nói lời tạm biệt với giọng nói kia.

“Ngươi chính là hệ thống được nhắc đến trong tiểu thuyết phải không?” Khi hỏi câu này, Thu Vãn đã nghiên cứu hơn nửa số tài liệu xuyên nhanh.

“Ngươi có thể nghĩ như vậy.”

“Vì sao lại chọn ta?”

“Hồn lực của ngươi rất mạnh, có thể đáp ứng điều kiện xuyên qua lần đầu.”

“À, vậy thế giới lớn như vậy, ta phải tìm nhân vật mục tiêu bằng cách nào?”

“Mỗi thế giới đều có tuyến chính. Ta sẽ cho ngươi biết mạch lạc phát triển cốt truyện. Nếu không có gì ngoài ý muốn, mục tiêu nhiệm vụ sớm muộn sẽ tiếp xúc với các nhân vật tuyến chính, một khi kích hoạt điều kiện đặc biệt, ta đều có cảm ứng.”

“Điều kiện gì?”

“Đến từ linh hồn nỗi bi cực đại, mừng cực đại, hận cực đại, yêu cực đại, đại triệt đại ngộ.”

“Cái này phải làm sao để kích hoạt?”

“Không rõ.”

“…Sách nói các hệ thống khác hoặc có thương thành, hoặc có thể tặng ký chủ bàn tay vàng, cũng có loại có thể giúp ký chủ tăng cường cường độ linh hồn sau khi hoàn thành nhiệm vụ, dù vô dụng thì ít nhất cũng có thể đảm bảo an toàn tính mạng cho ký chủ. Ngay cả khi không có những năng lực đó, thì ít ra người ta còn biết làm nũng dễ thương, nhưng sao ngươi lại cái gì cũng không biết?”

“Không rõ.”

“…”

Tóm lại, gặp gỡ hệ thống, nàng vừa may mắn lại vừa bất hạnh.

Thu Vãn thở dài một tiếng u uẩn, lần nữa nhìn thi thể cứng đờ của Triệu Thu Yến, rồi trong ý thức hỏi: “Vậy ta hiện tại nên làm thế nào?”

“Không rõ.”

“…”

Nàng còn định nói vài câu, bỗng nhiên, một luồng gió lạnh phía sau cuốn tới, tiếp theo nàng bị người ta đẩy mạnh một cái, ngã nhào thẳng cẳng xuống đất, vô ý chạm đổ giàn trồng hoa, những chậu hoa trên giá lung lay sắp đổ.

Có người kêu sợ hãi, có người khóc thét, một mảnh ồn ào.

Thu Vãn nhanh chóng lăn một vòng tại chỗ, bên tai nghe thấy tiếng chậu hoa vỡ tan. Còn chưa kịp định thần, nàng đã bị Lâm thị mạnh mẽ bóp chặt cánh tay: “Là ngươi! Là ngươi! Ngươi độc ác quá!”

“Buông tay!” Thu Vãn ra sức giằng co, nàng hiểu Lâm thị đã mất lý trí, tìm nàng chẳng qua là để trút giận, chứ không phải thực sự cho rằng nàng là hung thủ. Dù sao vết thương của nàng còn chưa lành, sức đâu mà làm hại người?

Nhưng Lâm thị sức lực rất lớn, rất có thể sẽ làm nàng bị thương thật!

Trong khoảnh khắc nguy cấp, Ngọc Anh đột nhiên xông lên, lấy hết can đảm kéo Lâm thị ra, lớn tiếng hô: “Phu nhân, người mau mời lang trung đến, cứu nhị tiểu thư đi!”

Lâm thị ngẩn ra, như thể chợt nhớ ra điều gì, buông Thu Vãn ra quay người hét lớn với mấy vú già ngoài cửa: “Đi tìm lang trung! Đại phu ở Hồi Xuân Đường, Dược Hương Các, Bảo An Đường, tất cả đều phải đưa về đây cho ta, mau đi!”

Có nha hoàn nghe xong phân phó, cầm đèn lồng vội vã chạy ra ngoài cổng viện, không cẩn thận đụng phải một người. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, sợ hãi nói: “Lão… lão gia…”

“Đầu đuôi không rõ, chạy gấp gáp thế làm gì, còn có chút quy củ nào không?!” Triệu Hà vừa đến chỉ biết viện của Triệu Thu Yến xảy ra chuyện, còn chưa rõ nguyên do.

Ông vừa mắng hai câu, liền nghe Lâm thị khóc lóc nói: “Lão gia, người nhất định phải làm chủ cho thiếp và Yến Nương a!”

Triệu Hà nhìn theo tiếng nói, phát hiện Triệu Thu Yến nằm trên mặt đất. Lòng ông giật thót, vội vàng đi tới, nhờ ánh đèn mà nhìn rõ tình trạng cái chết của đối phương, sợ đến mức kêu thảm một tiếng rồi ngã phịch xuống đất, mấy hơi thở sau lại nói: “Mau phong tỏa chặt sân cho ta, tuyệt đối không được để chuyện này truyền ra ngoài!”

Tất cả mọi người đều sững sờ. Thu Vãn nhanh chóng ý thức được, Triệu Hà có thể là sợ trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ cản trở việc vào kinh, đó là tâm nguyện ông mong chờ nhiều năm, không chấp nhận được dù chỉ một chút khúc mắc. Đương nhiên, cũng không thể nói là không có vài phần tư tưởng chuyện xấu trong nhà không nên phơi bày ra ngoài.

Lâm thị hiển nhiên cũng nghĩ đến những điều này, không thể tin được nói: “Yến Nương chính là con gái của người, hiện giờ nó sống chết chưa rõ, người thấy nó cũng không cứu sao?!”

Triệu Hà chột dạ rũ mắt xuống, nhưng rất nhanh lại đối đầu với Lâm thị: “Ta đâu phải không cứu, Yến Nương rõ ràng đã chết rồi, làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Triệu gia, người ngoài cũng sẽ bàn tán phu nhân quản gia không tốt. Ta đây chẳng phải cũng là nghĩ cho phu nhân sao?”

Thật vô sỉ! Thu Vãn thầm nghĩ, nàng thấy Lâm thị tức giận đến run cả người, thô giọng mắng: “Ta thật đúng là mắt mù, lại gả cho cái đồ hèn yếu, máu lạnh như ngươi! Được được được,” Lâm thị quay phắt lại quát lớn mọi người: “Các ngươi còn đứng trơ ra đó làm gì? Mau nhanh đi tìm lang trung cho ta, tất cả đại phu trong thành đều phải mời đến đây, ta muốn xem ai dám nói Yến Nương đã chết?!”

“Bốp” một tiếng, Triệu Hà nhảy dựng lên tát Lâm thị một cái: “Ngay cả lời ta nói cũng dám chống đối, ta xem ngươi là sống an nhàn quá nên không chịu nổi rồi phải không?!”

Triệu Hà mặt âm u trừng mắt nhìn xung quanh, tất cả gia nhân đều cúi đầu rạp xuống. Chỉ nghe ông ta nói: “Cái nhà này họ Triệu chứ không phải họ Lâm. Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể một tay che trời? Thật sự cho rằng ta ở Triệu gia không có chút tai mắt nào sao? Ngươi hành sự sau lưng thế nào, Vãn Nương hôm nay lại ngã xuống hòn non bộ ra sao, ngươi nghĩ ta không hiểu sao? Nếu chuyện của nàng ta từ hai mẹ con ngươi dám đổi trắng thay đen, thì chuyện của Yến Nương ta cũng sẽ không quản!”

“Ta hèn nhát, máu lạnh? Ngày thường ngươi không phải rất đắc ý vì điều đó sao?” Triệu Hà mỉa mai xong, lại dịu giọng: “Phu nhân này, đây đều là số mệnh, ai bảo mẹ kế mạng lớn, còn Yến Nương nàng mệnh không tốt chứ? Các nàng đều là con gái của ta, ta đương nhiên muốn xử lý mọi việc công bằng.” Nói đoạn, ông ta quay người nói với hạ nhân: “Người đâu, đưa nhị tiểu thư xuống, rồi tung tin ra ngoài, nói nhị tiểu thư thân mắc bệnh hiểm nghèo, bất đắc kỳ tử mà qua đời!”

Xung quanh im như tờ, Thu Vãn chỉ cảm thấy nhiệt độ cũng giảm đi vài phần. Hóa ra Triệu Hà sớm biết nguyên chủ phải chịu ủy khuất, nhưng chỉ vì thấy phiền phức nên từ trước đến nay đều lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt. Ông ta chính là cha ruột của nguyên chủ mà!

Có thể thấy Triệu Hà ích kỷ đến cùng cực, tự cho là biết dùng chút thủ đoạn, kỳ thực vừa ngu xuẩn lại vừa độc ác.

Trong lòng ông ta chỉ có bản thân mình, quan hệ huyết thống tính là gì? Huống hồ nguyên chủ và Triệu Thu Yến, đối với ông ta mà nói, chỉ là những người con gái sớm muộn cũng sẽ gả đi mà thôi.

Còn Lâm thị lúc này đã ngây người, trong đầu ù ù vang lên, toàn thân máu dường như đều ngưng lại. Mấy năm nay bà ta đắc ý khi khéo léo khiến Triệu Hà nghe lời, ngay cả khi bà ta không có con trai, đối phương cũng không dám nạp thiếp, hậu trạch bị bà ta thu xếp yên tĩnh gọn gàng, Triệu Hà vẫn luôn chưa từng một lời oán thán.

Bà ta cứ tưởng mình trong lòng Triệu Hà là người hiền lành, rộng lượng, chu đáo, có năng lực, đối phương đối đãi bà ta là tin tưởng, mê luyến. Nhưng không ngờ, kẻ hèn yếu mà bà ta bất đắc dĩ lựa chọn kia, sớm đã nhìn thấu mọi sự giả tạo của bà ta, còn coi bà ta như một vai hề. Mà đứa con gái duy nhất của bà ta, Yến Nương mà bà ta nâng niu yêu thương, trong lời nói của hắn cũng chỉ là một mạng tiện không đáng kể…

Trong mắt Lâm thị dần dần dấy lên hung quang. Thu Vãn thấy thế vội vàng tiến lên một bước: “Cha, xin nghe nữ nhi một lời.”

Triệu Hà trầm mặt không nói, nhưng cũng không ngăn cản.

Thu Vãn trong lòng hiểu rõ, nói: “Yến Nương bị hại trong phòng, hung thủ lại biến mất không còn tăm hơi. Chúng ta trước hết giả định đối phương đến từ bên ngoài phủ, nhưng Yến Nương ngày thường rất ít ra ngoài, ngay cả khi ra cửa cũng có nha hoàn đi theo, không dễ kết thù với ai, huống hồ lại dẫn đến họa sát thân. Mà sân của chúng ta cùng vài cổng phụ trong phủ đều cách một khoảng cách, cổng viện có gia đinh canh gác, gần đó lại luôn có vú già đi lại, nếu không phải đối phương có thuật thông thiên độn địa, làm sao có thể ra vào tự nhiên?”

Nàng thấy Triệu Hà nghe một cách nghiêm túc, tiếp tục nói: “Nếu chúng ta giả định hung thủ là người trong Triệu phủ, có thể tự do ra vào Triệu phủ, thì việc người này xuất quỷ nhập thần sẽ có lời giải thích. Nhưng hung thủ vì sao phải ra tay với Yến Nương? Mục đích thực sự có phải là Yến Nương không? Kẻ đó có còn tiềm tàng trong phủ không? Cha, Triệu phủ hiện giờ, thật sự an toàn sao?”

Sắc mặt Triệu Hà khẽ biến, ngay sau đó nhíu chặt mày, như thể đang suy nghĩ một việc gì đó khó khăn.

“Con biết cha băn khoăn, nhưng dù chúng ta thuận lợi vào kinh, đại bá phụ tất nhiên sẽ hỏi về Yến Nương. Trong Triệu phủ có lẽ cũng có người của ông ấy để lại. Nếu đại bá phụ biết rõ ngọn nguồn chuyện này, e rằng sẽ đối với cha người…”

Thu Vãn không nói hết lời. Nàng cảm nhận được ánh mắt của Lâm thị đổ dồn về phía mình, vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, vừa như cảm kích lại vừa như oán hận.

Nàng nói những lời này tuyệt nhiên không phải vì Lâm thị, mà chỉ là thuận theo bản tâm, mặt khác, nàng cũng không thể để người phụ nữ của vai chính chết một cách không rõ ràng. Giờ đây cốt truyện đã tan vỡ, hệ thống lại không thể đưa ra bất kỳ trợ giúp nào, nàng không hiểu ra sao, đành phải nắm lấy manh mối này để tiếp tục.

Còn về việc OOC (không giống nhân vật gốc) hay những thứ tương tự nàng cũng không lo lắng, cứ coi như nàng đại nạn không chết, tâm hồn khai sáng, dù sao trong các thời đại, những lời đồn đại kiểu này không dứt bên tai.

Quả nhiên, Triệu Hà cũng không hề nghi ngờ nàng có vấn đề gì. Trầm mặc một lát liền giãn mày, lộ ra nụ cười từ ái: “Vãn Nương trưởng thành rồi, biết lo lắng cho cha, con nói cũng có vài phần lý lẽ.”

Ông ta nghĩ nghĩ, rồi nói với vú già: “Đi tìm đại quản sự, bảo ông ta đến Lưu phủ một chuyến. Ta với Lưu sư gia ở nha môn có chút giao tình, xin ông ấy tìm một người đáng tin cậy đến đây.”

Thấy vú già dần chạy xa, Thu Vãn thầm thở phào, lại đưa mắt nhìn chằm chằm thi thể cứng đờ của Triệu Thu Yến, tức khắc da đầu tê dại – không biết có phải ảo giác không, nàng luôn cảm giác biểu cảm dữ tợn của đối phương dường như đã dịu đi một chút, tựa hồ, linh hồn vẫn còn ở đây…

Tác giả có điều muốn nói:

Dốc hết sức để quảng bá tác phẩm của mình, tôi đúng là một tác giả có tâm cơ.

Thu Vãn: Huấn luyện đọc truyện thì thôi đi, sao còn phải bắt ta đọc bình luận?

Hệ thống: Không rõ.

Rõ ràng có hơn 300 lượt sưu tầm mà sao lượt click mới có hơn 100 vậy nhỉ, mặt đầy hoang mang.jpg. Nhưng nhìn thấy những thiên sứ nhỏ quen thuộc thì quả thực vui sướng khôn xiết (•̀ᴗ•́)و ̑̑. Câu chuyện đầu tiên này liên quan đến trinh thám phá án, tôi cũng mới thử lần đầu, cảm giác mấy tế bào não còn sót lại sắp phải hy sinh hết rồi. Không biết các bạn có thích thể loại này không?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play