Editor: Xuri

Cụm từ "ngựa giống" ở đây thường được dùng để ám chỉ những người đàn ông có khả năng sinh sản tốt, khỏe mạnh, hoặc có ngoại hình ưu tú, được nhiều người ngưỡng mộ (hoặc mong muốn có con cùng).

Vào đông, đường phố tuyết mịn bay lất phất, hương mai u ẩn.

Trên những phiến đá xanh lầy lội đầy rẫy dấu giày bẩn, người đi đường thưa thớt. Thỉnh thoảng mới thấy vài người bán rong gánh hàng rao mời. Ngón tay họ lạnh cóng đến đỏ ửng, sưng tấy, ngay cả tiếng rao cũng run rẩy.

Chủ một quán ăn bên đường đang dọn dẹp hàng quán. Bên cạnh ông, chiếc nồi nghi ngút khói trắng, bốn bề tràn ngập mùi thịt dê nồng đặc trưng. Bỗng nhiên, ông ngẩng đầu nhìn về phía căn tiểu viện đối diện, hình như ông vừa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ? Nhưng khi ông tập trung lắng nghe kỹ, lại chẳng thấy gì cả.

Chủ quán lắc đầu, tiếp tục công việc đang dang dở.

Mà lúc này, dưới hòn non bộ trong căn tiểu viện ấy, một thiếu nữ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang nằm ngửa. Đầu nàng bị đập vỡ một vết lớn, máu tươi ồ ạt chảy ra, sớm đã bất tỉnh nhân sự.

Cách đó không xa, một cô nha hoàn đứng sững, vẻ mặt sợ hãi nhưng mơ hồ, như một pho tượng bất động.

Không lâu sau đó, một phụ nhân mặc áo xanh dẫn theo mấy vú già đến. Một mặt bà ra lệnh cho người khiêng thiếu nữ đang hôn mê về sương phòng, một mặt bà bảo hai vú già bịt miệng cô nha hoàn rồi trực tiếp kéo đi phòng chất củi.

Đợi đến khi tiểu viện được xử lý sạch sẽ, trên hòn non bộ và mặt đất không còn nhìn thấy một chút vết máu nào, phụ nhân mới xoa xoa giữa trán, mệt mỏi nói: “Về thôi.”

Vừa vào phòng, hơi nóng đã ập đến, xua tan ngay cái lạnh bên ngoài. Chưa kịp thở phào, phụ nhân liền nghe thấy có người nói: “Nương, nàng… nàng chết rồi sao?”

Giọng nói vừa gấp gáp vừa sợ hãi, dường như lẫn cả tiếng nức nở.

“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bảo con ở ngoài đừng tranh giành với nó, muốn gì thì cứ nói với mẹ, mẹ có bao giờ để con chịu thiệt đâu?” Phụ nhân nghiêm khắc răn vài câu, thấy đối phương nước mắt lưng tròng, gần như sắp ngã quỵ, đành bất đắc dĩ xua xua tay: “Chuyện này không giấu được cha con đâu, mẹ đã sai người đi mời lang trung tới. Có thể qua khỏi hay không thì xem số mệnh của nó. Nếu thực sự có bất trắc gì, đó cũng là do tự nó không chú ý mà ngã xuống, không liên quan gì đến con, con nhớ kỹ chưa?”

Thiếu nữ hoảng hốt siết chặt khăn tay. Nàng tuổi còn nhỏ, lại sinh ra yếu ớt nhu nhược, giờ đây khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai mắt rưng rưng, càng khiến người khác thương xót. Nàng chỉ nghe thấy mình nói: “Nhưng nếu nó sống lại thì sao? Liệu có nói cho cha biết là con đã đẩy—”

“Mẹ nhắc lại lần nữa, chuyện này không liên quan đến con, con chỉ cần nhớ kỹ điều này thôi, còn lại, mẹ đều đã có tính toán!”

Thiếu nữ rối rắm một lát, cuối cùng sắc mặt cũng giãn ra, đáp: “Vâng.”

Mẹ đã có biện pháp, vậy nhất định sẽ không có chuyện gì. Bấy nhiêu năm nay, hậu trạch này đều là mẹ một tay quán xuyến.

Thiếu nữ tự tin trở lại, cả người thả lỏng hẳn, đè nén nửa phần áy náy và hối hận trong lòng xuống, uỷ khuất nói: “Con gái đâu phải cố ý muốn đẩy nó, ai bảo nó thấy trâm cài của con gái bỗng nhiên phát điên, thế mà lại nhào lên giật lấy, con gái vô ý mới…” Thấy phụ nhân lại nhíu mày, nàng vội vàng sửa lời: “Con vội vàng né tránh, tỷ ấy dưới chân vừa trượt, người liền ngã xuống hòn non bộ.”

Nói đoạn, nàng dùng khăn chấm chấm khóe mắt: “Chỉ mong tỷ ấy có thể qua khỏi lần này.”

Phụ nhân liếc nhìn cây trâm ngọc đang cài trên tóc thiếu nữ, vốn định nói thêm gì đó, cuối cùng thở dài nói: “Người có lòng tốt ắt sẽ gặp may mắn. Con yên tâm đi.”

Đêm xuống, tuyết nhỏ vẫn chưa ngừng.

Trong sương phòng ở Đông viện, người con gái nằm trên giường đầu quấn một vòng vải trắng, đắp chiếc chăn gấm thật dày, hơi thở yếu ớt khó nhận thấy.

Cô nha hoàn Ngọc Anh duy nhất trong viện mặt ủ mày chau canh giữ bên đầu giường. Vài vị lang trung đều nói vết thương trên đầu đại tiểu thư quá sâu, nếu tối nay không tỉnh lại, e rằng khó lòng qua khỏi.

Nghĩ đến vừa rồi lão gia lòng nóng như lửa đốt chạy đến, nhưng chỉ bị phu nhân nói vài câu đã đổi giận sang tiểu thư, chẳng màng người đang hôn mê mà thẳng thừng mắng tiểu thư tự làm tự chịu, chẳng ra thể thống gì. Tục ngữ nói có mẹ kế ắt có cha kế, đặt vào phủ đệ này không thể đúng hơn.

Nàng đang cảm thán, khóe mắt liếc thấy người trên giường dường như khẽ cựa mình.

Ngọc Anh ngẩn ra, đến gần hơn để quan sát kỹ, quả nhiên nhìn thấy mí mắt tiểu thư run rẩy.

“Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?” Nàng thận trọng hỏi.

Ai đang nói chuyện vậy? Đây là đâu? Thu Vãn chỉ cảm thấy trong đầu như ngàn búa vạn đinh giáng xuống, lửa cháy thiêu đốt, trong cổ họng theo bản năng phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.

“Tiểu thư?”

Thu Vãn cố gắng mở đôi mí mắt nặng trĩu – màn giường bằng lụa mỏng, người phụ nữ mặc cổ trang, sương phòng cổ kính…

Nàng kinh ngạc vô cùng nhưng cũng may mắn khôn xiết: Nàng thực sự đã sống lại ở dị thế? Thực sự có thể xuyên qua muôn vàn thế giới? Vậy đợi nàng hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ thực sự có thể trở lại thân thể của mình, thay đổi tất cả những tiếc nuối không kịp thay đổi, đền bù những lỗi lầm nàng từng gây ra, trả lại những gì nàng đã làm lỗi với người khác.

Ngọc Anh vừa mừng vừa sốt ruột: “Tiểu thư, người có đau lắm không? Nô tỳ đi bẩm báo lão gia ngay, mời lang trung đến.”

“Không cần, cứ để ta yên tĩnh một lát, nằm thêm chút nữa sẽ ổn thôi.” Thu Vãn vẫn còn chút bàng hoàng chưa nắm rõ tình hình, vội ngăn cô nha hoàn lại, rồi nhắm mắt.

Theo nàng biết, nguyên chủ của thân thể này đã chết, linh hồn đưa về Chuyển Sinh Đài, bởi vậy nàng mới có cơ hội “sống lại”.

Thế giới nàng đi vào đang ở Đại Hạ triều, tương tự như thời cổ đại Lục Quốc nơi nàng từng sống. Vai chính của thế giới này vốn là một cô nhi, cơ duyên xảo hợp bái được một đại nho làm thầy, năm mười chín tuổi thi đỗ Trạng Nguyên, sau đó tung hoành quan trường, từ một tiểu tử thôn dã từng bước một tiến vào trung tâm quyền lực Đại Hạ, cuối cùng làm quan đến nhất phẩm, quyền khuynh triều chính.

Trên con đường thành danh của vai chính không chỉ có vô vàn tiểu đệ đi theo, mà còn có rất nhiều hồng nhan làm bạn. Riêng thê thiếp đã có đến mười mấy vị, hưởng trọn phúc của Tề nhân.

Vai chính là một con ngựa giống đại gia! Thu Vãn, người đã trải qua huấn luyện “Xuyên nhanh”, lập tức xác nhận.

Mà nàng đến thế giới này có hai nhiệm vụ: thứ nhất là tìm người, thứ hai là hoàn thành chấp niệm còn sót lại của nguyên chủ.

Nhiệm vụ đầu tiên nàng tạm thời chưa có manh mối. Còn về nhiệm vụ thứ hai, Thu Vãn cảm nhận được ý niệm mơ hồ trong cơ thể, tin rằng với kho kiến thức từ hàng trăm cuốn tiểu thuyết xuyên nhanh đã đọc, nàng nhất định có thể khiến nguyên chủ hài lòng.

“Ngọc Anh, mẹ và Yến Nương đâu?” Thu Vãn nhập vai, yếu ớt hỏi.

“Phu nhân và nhị tiểu thư vốn dĩ vẫn luôn ở bên tiểu thư, chỉ là…” Sắc mặt Ngọc Anh xấu hổ, mơ hồ nói: “Sau đó lão gia nổi giận, liền bảo các nàng ấy đều trở về rồi.”

“Vậy à…”

Thu Vãn thầm nghĩ người này đều sắp chết rồi mà người nhà vẫn thờ ơ sao? Nhưng nghĩ lại hoàn cảnh của nguyên chủ, mọi chuyện lại trở nên hiển nhiên.

Nguyên chủ tên là Triệu Thu Vãn, tháng trước vừa vặn cập kê. Triệu gia nơi nàng ở rất nổi tiếng tại huyện Gia Lăng, chỉ vì hơn hai mươi năm trước Triệu gia có một vị Tiến sĩ, chính là đại bá của Triệu Thu Vãn – Triệu Giang, hiện giờ đã làm quan đến Hữu Thị Lang bộ Công.

Mùa đông năm nay, Triệu Giang từ kinh thành gửi về một phong thư, nói rằng muốn tìm hai mối hôn sự tốt cho các cháu gái, bảo em trai Triệu Hà tạm giao sản nghiệp tổ tiên cho thân tộc, rồi đưa gia quyến cùng vào kinh thành.

Triệu Hà nghe tin vui mừng khôn xiết. Năm đó ông thi cử vô vọng, đành về quê phụng dưỡng song thân. Sáu năm trước cha mẹ qua đời, ông từng ngỏ ý muốn đến Giang Châu nương tựa đại ca, nhưng đối phương vẫn chưa đồng ý. Không ngờ, giờ đây đại ca đã thành quan kinh thành, lại chịu cho ông vào kinh.

Ngay ngày hôm đó, ông liền lệnh phu nhân Lâm thị chuẩn bị hành trang, hy vọng có thể đến kinh thành trước đêm giao thừa.

Nguyên chủ nhân lúc Triệu Hà vui vẻ, liền đề nghị muốn tự mình lo liệu việc hồi môn, chỉ vì mẹ ruột nàng không phải Lâm thị, mà là nguyên phối phu nhân Trần thị đã mất sớm của Triệu Hà.

Trần gia là phú hộ nổi tiếng địa phương, năm đó Trần thị gả vào Triệu gia cũng mang theo nghìn mẫu ruộng tốt, sính lễ dài mười dặm. Đáng tiếc Trần gia mười lăm năm trước gặp tai nạn bất ngờ, cả nhà hơn ba mươi người đều thiệt mạng dưới lưỡi đao của sơn phỉ. Trần thị đang mang thai nghe tin dữ không chịu nổi đả kích, dù cố gắng hết sức sinh hạ Triệu Thu Vãn, nhưng lại để đứa trẻ sơ sinh bé bỏng ấy mồ côi mẹ.

Còn về của hồi môn của Trần thị, ban đầu do Triệu gia bảo quản, sau này lại rơi vào tay kế phu nhân Lâm thị.

Lâm thị gả vào Triệu gia một năm sau khi Trần thị mất, sinh được một người con gái tên Thu Yến, nay đã mười ba tuổi. Những năm gần đây, dù Lâm thị không sinh thêm được con trai nào, bà vẫn nắm chặt hậu trạch. Tiểu thiếp và thông phòng của Triệu Hà chết thì chết, bán thì bán, ai cũng biết trong đó có điều kỳ lạ, nhưng Triệu Hà chưa từng tỏ vẻ bất mãn, ngay cả ông bà nội của nguyên chủ cũng rất yêu thích người con dâu này.

Thế nhưng, Lâm thị tuy mặt ngoài đối xử với nguyên chủ như con ruột, lại thường xuyên khiến nàng khổ sở không nói nên lời. Nếu không phải nguyên chủ còn có lão ma ma do Trần thị để lại che chở, e rằng sớm đã không còn mạng. Đáng tiếc, kể từ khi ông bà nội nguyên chủ qua đời, Lâm thị liền tùy ý tìm cớ tống cổ lão ma ma ấy đến trang viên “an dưỡng”.

Lâm thị làm người như vậy, nguyên chủ đương nhiên không yên tâm, vẫn luôn muốn đòi lại của hồi môn mà mẹ ruột để lại.

Yêu cầu của nàng cũng không quá đáng, Triệu Hà cũng không nghĩ đến việc động chạm vào của hồi môn của nguyên chủ, nên rất sảng khoái đồng ý. Nhưng Lâm thị lại có rất nhiều cớ để tìm cách trì hoãn. Nguyên chủ trong lòng buồn bực, một mình đi dạo trong hoa viên, ai ngờ ở đình dưới hòn non bộ lại thấy muội muội Triệu Thu Yến. Đối phương cài trên búi tóc một cây trâm ngọc, chính là một trong những di vật của mẹ nàng.

Nguyên chủ nhất thời tức giận, định tiến lên cướp lấy, hai người giằng co, nàng thế mà bị Triệu Thu Yến đẩy xuống hòn non bộ, đầu đập vỡ, cứ thế mà lìa đời.

Mà chấp niệm nàng để lại, chính là giành lại của hồi môn của mẹ, làm Lâm thị thân bại danh liệt, không thể tiếp tục giả bộ người tốt.

Thu Vãn suy nghĩ cách đối phó với Lâm thị. Nếu đối phương biết nàng tỉnh, chắc chắn sẽ cùng Triệu Thu Yến đến dò xét. Đến lúc đó nàng nên giả vờ mất trí nhớ? Hay trực tiếp vạch mặt?

Trong sách giáo khoa xuyên nhanh, những chiêu vả mặt đâu chỉ trăm ngàn? Chắc chắn sẽ có một chiêu phù hợp.

Bỗng nhiên, một tiếng kêu kinh hãi cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Nô tỳ không biết.” Ngọc Anh mặt đầy mơ màng lắc lắc đầu.

Thu Vãn ngưng thần lắng nghe: “Hình như là từ viện của Yến Nương truyền đến?”

“Có án mạng! Có người chết rồi! Mau đến người!”

Thu Vãn giật mình trong lòng, vội nói: “Mau, đỡ ta đi xem.”

Nàng vốn định ngồi dậy, nhưng thân thể yếu ớt vô cùng, cuối cùng vẫn phải được Ngọc Anh đỡ xuống giường.

Sân của Triệu Thu Yến cách nàng chỉ một bức tường. Khi Thu Vãn chạy tới, trước cửa có mấy hạ nhân đang đứng chắn. Họ cầm đèn lồng và chân nến, ánh lửa mờ ảo chiếu ra từng khuôn mặt kinh hoàng thất thần.

Chỉ nghe Ngọc Anh nói: “Các ngươi đứng chắn ở đây làm gì? Còn không mau tránh ra!”

Bọn hạ nhân quay đầu nhìn lại, trong bóng đêm, đại tiểu thư khoác chiếc áo choàng thật dày, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trông vô cùng gầy yếu, dường như gió thổi qua là sẽ ngã. Nhưng giờ phút này nàng đã đến, lại khiến mọi người tức khắc có một chỗ dựa vững chắc.

Một người phụ nữ có chút gan dạ hơn nói: “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư nàng… nàng chết rồi…”

Chưa đợi nàng nói hết lời, Thu Vãn lập tức túm chặt cánh tay Ngọc Anh, khiến Ngọc Anh suýt chút nữa làm rơi đèn lồng.

Tuyết nhỏ lất phất, tầm nhìn có chút mờ ảo, nhưng Thu Vãn vẫn nhìn thấy cuối sân, gần lan can cửa sương phòng, một người phụ nữ ngửa mặt ngã gục trên đất. Ngực hình như cắm một con dao găm, trong bóng đêm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo…

Mà người này, rõ ràng chính là muội muội của nguyên chủ – Triệu Thu Yến!

Sao có thể? Thu Vãn ngây người. Nàng còn đang chờ Triệu Thu Yến ra chiêu rồi vả mặt kia mà! Sao người này lại chết rồi?

Khoan đã, không đúng! Một tia sét ầm ầm nổ vang trong đầu, Thu Vãn bừng tỉnh nhớ ra, Triệu Thu Yến này, rõ ràng là một trong những hậu cung của vai chính mà! Chỉ vì trong số đông nữ nhân nàng ta không có gì đặc sắc, suýt nữa bị nàng bỏ qua!

Nếu là hậu cung của vai chính, vậy Triệu Thu Yến sẽ không chết. Người hơn nửa còn có thể cứu chữa.

Thu Vãn kéo Ngọc Anh vội vàng tiến lên. Dưới ánh đèn dầu, người nằm trên đất dần dần rõ ràng. Chỉ nghe Ngọc Anh kêu lên một tiếng kinh hãi ngắn ngủi, run rẩy nói: “Tiểu… tiểu thư…”

“Không sao đâu.” Thu Vãn cố gắng trấn tĩnh, đưa tay thăm dò hơi thở của Triệu Thu Yến.

Không khí?

Thực sự là không khí!

Cái này không giống như lời nói ban đầu nha?

Này, kịch bản có phải nhầm lẫn rồi không?!

Tác giả có điều muốn nói:

Cuối cùng cũng mở văn mới rồi! Trước tiên, xin chúc cả nhà một năm Gà gặp nhiều may mắn, theo dõi truyện ngày nào cũng có chương mới, ai nấy đều xinh đẹp. Mấy tác giả từng bỏ hố cũ cũng ngoan ngoãn quay lại lấp hố đi nhé.

Tiếp theo nói về tác phẩm này, ban đầu định mở vào Tết Dương lịch nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa (:з” ∠) may mà cũng coi như đã mở được rồi, hy vọng các bạn bè cũ và mới đều thích.

Tác phẩm này đề cập đến nhiều "công nghệ đen", tất cả bối cảnh đều là hư cấu, không có bất kỳ sự liên hệ hay nguyên mẫu nào ngoài đời thực.

Tình cảm chắc là sẽ phát triển khá chậm? Sẽ không có chuyện yêu sống yêu chết ngay từ câu chuyện đầu tiên đâu, nhưng nam chính nhất định sẽ cố gắng tăng cường sự hiện diện của mình, mọi người đừng vội nhé. Và màn vả mặt cũng sẽ có đấy!

À mà, các bạn đã đọc quyển trước chắc còn nhớ buổi hẹn hò 8 giờ tối mỗi đêm đúng không?

Ok, chương 1, hãy cho tôi thấy những cánh tay của các bạn nào (@ο@)
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play