Câu đó vừa thốt ra, càng khiến người ta tin là thật.

"Cậu nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy trai đẹp à?" – Triệu Không Thành trừng mắt liếc người kia một cái.

Ai ngờ người kia lập tức giơ tay gọi điện cho đội tuần tra trị an.

"Này..."

"Alo, là cục trị an phải không? Vâng, chỗ tôi đây..."

Cậu điên à? Không có chuyện gì lại gọi cho trị an làm cái gì?

Triệu Không Thành chỉ vào người đó, muốn nói lại thôi, nhưng chân thì không dừng chút nào, lập tức chạy vào một con ngõ nhỏ bên cạnh, biến mất không thấy đâu.

"Triệu Không Thành, cậu lại rẽ vào chỗ nào nữa rồi?" – Trong văn phòng, Ngô Tương Nam thấy Triệu Không Thành đang nói giữa chừng bỗng dưng biến mất, không khỏi lên tiếng hỏi.

"Không… Không sao đâu… Chỉ là gặp chút chuyện ngoài ý muốn, không nghiêm trọng lắm..." 

Vài phút sau, Triệu Không Thành chống tay lên tường thở hồng hộc.

Trời biết vừa rồi cậu đã chạy nhanh đến mức nào. ho dù Tô Bỉnh Thiên có tới, dưới tình huống Triệu Không Thành bung hết tốc lực, chỉ sợ cũng chẳng thể đuổi kịp nổi.

"Ý cậu vừa nãy là thằng nhóc kia hôm nay không đến lớp?"

"Đúng vậy, kỳ lạ thật, giữa ban ngày ban mặt mà một học sinh lại không đến trường học, nó nghĩ cái gì không biết?" – Triệu Không Thành vừa nói vừa phàn nàn.

"Khoan đã, cậu lúc trước có nói người đại diện của một Sí Thiên Sứ ở đâu?" – Ngô Tương Nam chợt nhớ lại, hôm đó buổi tối hai luồng kim quang rõ ràng là song hành sát nhau.

Biết đâu Lâm Phong biết người đó là ai.

"Trường Nhị Trung thành phố Thương Nam chứ đâu." – Triệu Không Thành đáp ngay không chút do dự.

Thành phố Thương Nam Nhị Trung?

Ngô Tương Nam lập tức mở lại hồ sơ thông tin mà Lâm Phong đã điền trước đó. Trường học đầu tiên ghi rõ ràng chính là thành phố Thương Nam Nhị Trung.

"Lão Triệu, cậu tiếp tục quay lại cổng trường canh chừng đi."

"Chờ tin tôi." – Nói xong, Ngô Tương Nam liền chạy ra khỏi văn phòng.

Trong phòng, Hồng Anh đang quét sạch tàn tro phù chú, thấy Ngô Tương Nam vội vã chạy ra liền quay đầu lại.

"Hồng Anh, Lâm Phong đâu rồi?"

"Lâm Phong à? Hình như đang ở phòng huấn luyện dưới tầng hầm, đội trưởng sắp xếp cho cậu ta huấn luyện bắn súng."

"Được rồi, biết rồi." – Sau khi biết vị trí Lâm Phong, Ngô Tương Nam lập tức chạy đi.

"Hử, Ngô Tương Nam gấp gáp tìm Lâm Phong như vậy làm gì?" – Hồng Anh nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thắc mắc nhìn theo bóng dáng vội vàng kia.

_____

Trong phòng huấn luyện dưới tầng hầm.

Trần Mục Dã đứng bên cạnh khu huấn luyện súng, chăm chú nhìn Lâm Phong đang luyện tập tháo lắp vũ khí.

Chưa đến nửa tiếng mà đã thành thạo cách tháo lắp cơ bản. Tên nhóc này có thiên phú thật đấy. Không biết khả năng bắn bia thì thế nào.

"Không tệ, nhanh hơn tôi lúc mới bắt đầu học tháo lắp nhiều đấy." – Lãnh Hiên, đội mũ lưỡi trai đen, gật gù khen ngợi.

"Tiếp theo thử bắn bia đi." – Lãnh Hiên ấn nút điều khiển, đổi hết bia giấy ở bãi bắn.

Lâm Phong chậm rãi nâng khẩu Colt trong tay lên, hít một hơi thật sâu.

Dưới tác động của “Phàm Trần Thần Vực”, thị giác và cảm giác của Lâm Phong được khuếch đại gấp nhiều lần.

Giờ phút này, cậu thậm chí có thể nhìn rõ tâm bia cách đó 20 mét. Tay giữ chắc, hô hấp ổn định, ngắm chuẩn hồng tâm rồi bóp cò.

Lâm Phong âm thầm lẩm bẩm trong lòng.

Tất cả đều là học từ video trên B Trạm, chứ thật sự bắn súng thật, dùng đạn thật thì đây là lần đầu tiên.

"Đừng có áp lực tâm lý gì hết. Lần đầu bắn trượt là chuyện quá bình thường." – Trần Mục Dã đứng xem bên cạnh, mở miệng an ủi.

20 mét bắn bia, với người lần đầu cầm súng thì đúng là rất khó trúng.

Nhưng chỉ cần qua vài cuối tuần huấn luyện chuyên nghiệp, không cần nói là mười vòng, bắn được bảy tám vòng cũng là bình thường.

Muốn bắn trúng mười vòng liên tục thì cho dù là Trần Mục Dã cũng không dám đảm bảo tỷ lệ 100%.

"Hít thở chậm lại, đợi đến khi cậu sẵn sàng thì nhẹ nhàng bóp cò." – Lãnh Hiên nhắc nhở.

Đoàng!

Tiếng súng giòn tan vang lên, trên tấm bia xuất hiện một lỗ thủng.

Trúng bia?

Hình như cũng không khó như tưởng tượng. Mấy video trên B Trạm cũng không lừa tôi đâu!

Lâm Phong trong lòng âm thầm mừng rỡ.

Lãnh Hiên luôn chú ý đến trạng thái của Lâm Phong.

Thấy cậu bắn xong mà không hề có cảm xúc dao động gì, tưởng rằng là vì không trúng bia. Dù sao với người mới, nếu bắn trúng ngay lần đầu thì ít nhiều cũng phải có chút hưng phấn chứ?

"Không sao, đừng căng thẳng. Lần đầu bắn trượt là bình thường mà..."

"Ờm... Hiên ca, hình như tôi bắn trúng rồi." – Lâm Phong tháo kính bảo hộ xuống, chỉ vào tấm bia phía trước.

Lãnh Hiên sững người theo phản xạ, lời định nói liền nuốt ngược lại.

Trúng rồi?

Lần đầu mà đã trúng?

Tên nhóc này thiên phú thật à?

Khoan đã...

Bao nhiêu vòng?

Chín vòng?!

"Cậu bắn đấy à?"

"Ừ." – Lâm Phong gật đầu.

Ánh mắt trong sáng nhìn Lãnh Hiên như thể đang nói: Tôi là vai chính, bắn trúng ngay phát đầu có gì lạ đâu?

"Cậu... cậu bắn thêm phát nữa cho tôi xem đi." – Lãnh Hiên có phần không tin nổi.

Chắc chắn là ăn may! Tôi lần đầu bắn cũng chỉ được tám vòng thôi, chẳng lẽ thằng nhóc này thiên phú còn cao hơn cả tôi?

Đoàng! Đoàng!

Hai phát súng liên tiếp vang lên. Trên tấm bia lại xuất hiện thêm hai lỗ thủng. Một chín vòng, một mười vòng. Độ chính xác cực cao.

Đến cả Trần Mục Dã đứng sau Lâm Phong cũng không khỏi kinh ngạc.

【Mị lực +200】

【Tích lũy mị lực hiện tại: 300】

Là thiên phú bẩm sinh?

Hay là do hiệu quả tăng cường toàn diện của Thần Khư?

Trần Mục Dã nghiêm túc quan sát Lâm Phong, phải thừa nhận đây đúng là một hạt giống tốt cho nghề Gác Đêm. Biết đâu tương lai, cậu ta có thể trở thành đội trưởng của một tổ chức.

Huống hồ, thân phận là người đại diện của Sí Thiên Sứ Michael. Nếu không chết sớm giữa chừng, thậm chí có khả năng gia nhập tổ đội đặc biệt trong tương lai...

Trần Mục Dã suy tư trong lòng, đã quyết định sẽ dốc lòng bồi dưỡng Lâm Phong, để cậu ta trưởng thành nhanh hơn nữa.

A? A?!

Không phải thằng nhóc này mở hack đấy chứ?

Lãnh Hiên cau mày nhìn Lâm Phong với ánh mắt nghi ngờ.

"Cậu thật sự là lần đầu tiên bắn súng?!"

Lâm Phong chậm rãi gật đầu: "Hiên ca, có gì không ổn sao?"

Chẳng lẽ Lãnh Hiên không có Cấm Khư?

Sao rõ ràng cảm xúc dao động mạnh như vậy, mà tôi lại không thu được chút mị lực nào?

Mà điểm mị lực +200 vừa nãy, tám chín phần là từ Trần Mục Dã phía sau cung cấp...

Lâm Phong cúi đầu suy nghĩ, vẫn không thể chắc được Lãnh Hiên trong cốt truyện có Cấm Khư hay không.

Có điều nhìn hiện tại, dù có thì chắc cũng chưa thức tỉnh. Có nên thử dùng 【Kích Phát】 không nhỉ?

"Được rồi, mấy ngày tới Lãnh Hiên cậu hãy dạy Lâm Phong thêm một số động tác chiến thuật." – Trần Mục Dã đi đến cạnh Lâm Phong.

"Buổi sáng theo Lãnh Hiên luyện súng, buổi chiều theo tôi luyện đao, buổi tối theo Ngô Tương Nam bổ túc lý thuyết."

"Còn chuyện chỗ ở thì... tạm thời ở nhà Hồng Anh nhé."

_____________

[P.S: Cầu tặng quà nhỏ! Làm ơn, làm ơn đó!!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play