"Tiểu Nam? Cậu làm sao vậy?"
Nghe thấy tiếng động, Hồng Anh lập tức lao từ trên lầu xuống. Cô theo bản năng nghĩ rằng Lâm Phong nhân lúc mình không có ở đây đã bắt nạt Tư Tiểu Nam.
Toàn thân cô ngay lập tức bốc lên ánh lửa rực cháy. Ngay sau đó, Mân Hỏa Vũ Thường xuất hiện trong tay cô.
"Tiểu Nam, cậu không sao..."
Không nói hai lời, Hồng Anh xông thẳng đến cửa phòng tắm, chuẩn bị xử Lâm Phong ngay tại chỗ vì tội dòm trộm Tư Tiểu Nam đang tắm.
Nhưng khi cô vừa đến nơi, liền phát hiện ra có gì đó sai sai. Cô chết sững ngay tại cửa.
Sao lại là Lâm Phong đang tắm trong phòng tắm?
Không phải là Tiểu Nam sao?
Vậy thì...
Không phải Lâm Phong nhìn trộm Tiểu Nam, mà là Tiểu Nam nhìn trộm Lâm Phong?
Vậy nha đầu chết tiệt kia, cậu hét cái gì?
Rõ ràng là cậu chiếm tiện nghi người ta còn gì?
Tê...
Có điều cơ bụng săn chắc kia, cùng với đường nét rõ ràng của cơ thể... nghiêm túc thật đấy?
Ục ục...
Muốn... sờ một cái ghê...
【Mị lực giá trị +100...】
【Tổng mị lực giá trị hiện tại: 1100...】
"Ê! Hai người các cậu đang làm gì vậy hả?" Không phải đã nói là không được lên lầu hai sao? Hai người các cậu ngược lại, lại nhân lúc tôi đang tắm mà vào rình trộm?"
Lâm Phong lấy tay che một chỗ nào đó, cuộn tròn ở góc tường, gân cổ quát lớn. Muốn đuổi cả hai người ra khỏi đây.
"À... xin lỗi..."
"Chúng tôi đi liền." Hồng Anh vội cười làm lành, sau đó nhanh tay kéo Tiểu Nam – đang đứng đơ tại chỗ – đi ra ngoài.
"Ê... đợi đã, tôi còn chưa nhìn đủ mà?" Tư Tiểu Nam vùng vẫy lần cuối, hai tay bám chặt lấy khung cửa phòng tắm.
Nhưng dưới sự kéo mạnh mẽ của Hồng Anh cô nàng nhanh chóng bị lôi đi mất dạng.
Nghe tiếng bước chân xác nhận cả hai đã rời khỏi, Lâm Phong liền chạy nhanh đến cửa phòng tắm, đóng sầm lại rồi khóa trái cửa.
"Trời ạ. Chút nữa thì bị nhìn thấy hết. Quả nhiên, con trai đi ra ngoài một mình, phải biết tự bảo vệ mình cho tốt."
Lâm Phong không khỏi nhớ tới lời một 'tra nữ' từng nói: “Nam sinh luyện thân thể đẹp như vậy, chẳng phải là để cho người khác nhìn sao?”
Khoan đã, hình như vừa rồi hệ thống có hiện thông báo?
Lâm Phong nghĩ đến điều gì đó, lập tức đưa tay vuốt một cái, kéo ra một giao diện ảo.
【Tổng mị lực giá trị hiện tại: 1000】
【Có sử dụng 1000 điểm mị lực để mở quyền rút kỹ năng cấp hai không?】
【Mị lực giá trị +100...】
【Tổng mị lực giá trị hiện tại: 1100...】
Đúng rồi, đây chính là thông báo vừa nãy sau khi tăng điểm mị lực.
"Dùng 1000 điểm mị lực để mở quyền rút kỹ năng cấp hai?"
Nghĩa là sao?
Mấy kỹ năng trước đây như Mị Hoặc Puls hay Kích Phát, đều chỉ là kỹ năng cấp một?
Cho nên mới không có chút sức công kích nào...
Cũng hợp lý.
"Dùng 1000 điểm mở kỹ năng cấp hai!"
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Phong quyết định chọn.
Nếu là kỹ năng cấp hai, biết đâu có thể rút ra kỹ năng có tính công kích thì sao?
Nhưng nếu như vậy thì sau này có kỹ năng cấp ba, cấp bốn nữa không?
Rất có thể đấy!
【Đã tiêu hao 1000 điểm mị lực, cấp độ rút kỹ năng hiện tại: Cấp hai! (Có thể ngẫu nhiên rút ra kỹ năng cấp 1~2)】
【Mỗi lần rút tiếp theo cần tiêu hao 2000 điểm mị lực...】
Khóe miệng Lâm Phong co giật. Trời ạ, đòi tới 2000 điểm mị lực còn chưa tính. Còn là ngẫu nhiên cấp 1 hoặc 2. Nếu tiêu tốn 2000 điểm mà vẫn chỉ rút ra kỹ năng cấp một thì chẳng phải uổng phí sức lực sao?
Quần dài cũng mệt rã rời luôn rồi!
Hệ thống này đúng thật là tư bản ác ôn...
_________
Tầng hai.
Tư Tiểu Nam bị Hồng Anh kéo về phòng.
"Tiểu Nam, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại chạy vào phòng tắm?" Hồng Anh đè Tiểu Nam vào tường, chất vấn.
"Cậu nghĩ tôi muốn à? Chẳng phải vì cậu về trễ quá, tôi tưởng người trong phòng tắm là cậu chứ..." Tư Tiểu Nam bĩu môi, vẻ mặt tràn đầy tủi thân.
“Dù vậy, cậu cũng không thể xông vào như vậy được chứ…”
Hồng Anh đỏ mặt, lúng túng.
Nhìn bề ngoài Tư Tiểu Nam là một cô nàng ngoan ngoãn, nhưng thực tế... chẳng biết trong đầu nghĩ cái gì nữa. Thường xuyên trốn trong phòng đọc trộm truyện đam mỹ. Vừa nãy trong phòng tắm, ánh mắt của Tư Tiểu Nam không hề rời khỏi cơ bụng kia lấy một giây.
Mà dáng người của Lâm Phong đích thực rất ổn. Nếu có thể âm thầm sờ thử một cái thì...
"Hồng Anh tỷ, vừa nãy cậu soái ca kia là ai vậy? Mới nhìn tôi còn tưởng là một cô em gái chứ, nếu không vì... một vài chi tiết sinh lý đặc trưng, thì chỉ nhìn mặt, đúng là không phân biệt được luôn á." Tư Tiểu Nam ghé tai Hồng Anh hỏi nhỏ.
"Thành viên tạm thời mới vào đội, tên là Lâm Phong." Hồng Anh quay lưng lại, khoác thêm áo choàng đỏ bên ngoài.
Trên tấm lưng trắng nõn của cô lộ rõ hai vết sẹo dài ghê rợn, giống như hai con rết khổng lồ.
Tư Tiểu Nam ngoan ngoãn nhận lấy lọ thuốc trị thương Hồng Anh đưa, bôi lên đầu ngón tay giúp cô bôi lên vết thương.
"Lâm Phong... Vậy việc tối nay cậu ra ngoài là vì cậu ấy sao?" Tư Tiểu Nam liên tưởng đến lúc nãy Hồng Anh ra ngoài, không nhịn được hỏi.
"Ừ, được rồi, đừng hỏi nữa, cũng khuya rồi, mau ngủ đi." Hồng Anh xoay người giật lấy lọ thuốc.
Đuổi Tiểu Nam về phòng mình.
"Không chịu đâu, đêm nay em muốn ngủ với Hồng Anh tỷ!"
Hồng Anh theo bản năng dừng tay lại.
"Được không đó..." Tư Tiểu Nam ôm lấy tay Hồng Anh, làm nũng.
"Thật là sợ cậu quá đi..." Hồng Anh nhìn Tư Tiểu Nam trước mặt, lắc đầu.
"Nói trước nhé, tối nay ngủ phải ngoan ngoãn, nếu cậu còn sờ bậy, xem tôi có đánh gãy tay cậu không!" Hồng Anh giơ tay lên dọa nạt.
"Biết rồi biết rồi." Tư Tiểu Nam ngoài miệng thì nói vậy rất nhanh.
Nhưng khi đêm đến, bàn tay đó lại tự nhiên lần mò tới...
_________
Sáng sớm hôm sau.
Cổng sau Đại học Thương Nam.Triệu Không Thành ngồi xổm dưới đất, trên tay còn cầm hộp cơm.
"Bánh bao nhân thịt này ngon ghê, nhiều nước lại đậm vị."
Không ít sinh viên đi ngang qua, ai cũng nhìn Triệu Không Thành bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
Cảm giác như đang nói: Tên này vừa nhìn đã thấy chẳng phải người tốt.
Đinh linh linh...
Không lâu sau, chuông báo vào học vang lên. Triệu Không Thành ngồi ở cổng trường lập tức đờ người ra.
"Ủa? Cái tên Lâm Thất Dạ đâu rồi? Không phải học sinh trường này sao? Học sinh ba tốt nhà ai mà không chịu đi học chứ?"
Triệu Không Thành gãi đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Rõ ràng trên thẻ học sinh ghi rõ ràng là học ở đây mà...
Xẹt xẹt...
Một âm thanh nhiễu điện vang lên, ngay sau đó là giọng của Ngô Tương Nam vang lên qua tai nghe.
"Lão Triệu, bên cậu sao rồi?"
"Tương Nam, tôi ngồi chầu từ sáng mà chưa thấy bóng ai… Cậu nói xem thẻ học sinh của tên này có khi nào là giả không?"
Triệu Không Thành móc từ trong ngực ra thẻ học sinh mà Lâm Thất Dạ làm rơi.
Người đi đường nghe thấy cuộc trò chuyện đó, ánh mắt nhìn về phía anh ta liền trở nên... không mấy thiện cảm.
Vốn dĩ trông đã chẳng giống người tốt rồi...
__________
【P.S: Cầu tặng quà nhỏ, cầu giục đăng chương mới, cầu bình luận! Cảm tạ các vị tiên nữ tỷ tỷ và các muội muội đã ủng hộ!】