Ánh sáng mặt trời xuyên qua màn sương lạnh ấm áp, bóng cây xào xạc nhẹ nhàng.
Lục Tục ứng phó xong Phương Hưu thì đã gần quá giờ Mùi. Phương Hưu hôm nay chắc lại nhàm chán, sớm đã đến sườn phong tìm cậu. Hắn nói là để lại đây nhìn xem, rồi trời nam đất bắc trò chuyện gần nửa canh giờ, không đạt được gì. May mắn hắn không dây dưa, dường như hắn còn có chuyện gì đó nên đến giờ liền đi rồi.
Khi Lục Tục đến rừng thâm mộc, tình hình không giống mọi khi. Ngoài Tiết Tùng Vũ, còn có ba nữ tu Vấn Duyên Phong đang lớn tiếng la hét ầm ĩ điều gì đó. Bốn cô nương cãi vã, nếu không phải chuyện trời sụp đất nứt thì cũng là chuyện chó má sụp đổ khinh lăng. Nói là bốn người, thật ra chỉ có ba. Tiết Tùng Vũ bị cuốn vào mà không liên quan. Hai nữ tu kia âm dương quái khí, châm chọc mỉa mai một cô nương khác.
Tiết Tùng Vũ không thân với cả hai bên, đành khổ sở khuyên vài câu nhưng không ai nghe nàng, đành đứng một bên xem diễn. Hai nữ tu thấy người lạ tới, không tiện tiếp tục, vênh váo tự đắc rời đi. Cô nương bị ức hiếp kia, ảm đạm vô thố đứng tại chỗ một hồi, rồi cúi đầu hành lễ với Tiết Tùng Vũ vì đã giúp nàng nói vài lời hay, sau đó cũng đầy tủi thân mà bỏ đi.
Người đi rồi, Tiết Tùng Vũ bĩu môi lắc đầu với Lục Tục, ra vẻ bất đắc dĩ. Nhưng chuyện rắc rối này bản thân không liên quan đến nàng, cũng không quá để tâm.
Mấy nữ tu cãi vã vẫn là vì chuyện Thiên Toàn pháp hội. Trong Càn Thiên Tông, rất nhiều đệ tử đều muốn tham gia. Ai nấy đều mong đợi biểu hiện xuất chúng, có thể được các Nguyên Anh tôn giả coi trọng, thu làm vào nhà thân truyền, hưởng nhiều đan dược pháp bảo hơn. Nữ tu bị ức hiếp tên là Từ Uyển, xinh đẹp, tu vi tạm được, là người được chọn chạm tay là bỏng của Vấn Duyên Phong để đi đến Thiên Toàn đại hội. Ngày thường mọi người đối với nàng kính nhi viễn chi, đến lúc cần cạnh tranh, những đồng môn không thích nàng liền liên kết cô lập nàng.
"Vấn Duyên Phong đều là như vậy, thành đàn kết đảng, lợi tới lợi hướng," Tiết Tùng Vũ thở dài. Nàng không thích nịnh hót, lục đục với nhau, bởi vậy rất ít khi qua lại với đồng môn.
"Lăng Nguyên cũng thế," Lục Tục mím miệng, "Thiên hạ nơi nào không giang hồ."
Cậu cũng là người bị cô lập. Dần thành thói quen, chẳng hề để tâm. Có một người bạn thật lòng, sóng vai cùng đứng, đã là đủ rồi.
Hai người bỏ qua chuyện này, bắt đầu tu hành ngày hôm nay. Đến buổi chiều, lạc hà mãn sơn, chúng điểu về tổ khi, Lục Tục hỏi: "Đại Khổ Qua hôm nay không đến, hắn có nói với ngươi không?"
Ba người bọn họ đã hẹn trước, Vu Hưng không đến mà cũng không báo, tất nhiên là gặp chuyện gì đó ở Hoàn Thiên Phong.
"Hắn chưa nói với ta," Tiết Tùng Vũ lắc đầu, "Hai ngày nay cũng chưa gặp hắn, ta tưởng hắn đã nói với ngươi rồi."
Hai người nhìn nhau. Tiết Tùng Vũ nói: "Có khả năng bị người ta phái đi chạy chân?" Vu Hưng thân phận thấp kém, bị đồng môn quát mắng, làm những việc nặng nhọc, dơ bẩn cũng không thể từ chối.
Lục Tục gật đầu: "Hoàn Thiên Phong chủ một khi tâm huyết dâng trào, nghĩ đến cái gì liền phải làm cái đó. Đệ tử môn hạ hắn nhắm mắt theo đuôi, học theo cũng không kỳ quái."
Cậu thầm mắng Liễu Trường Ký một câu, lại cùng Tiết Tùng Vũ tán gẫu một lát rồi hai người ai về núi nấy. Mặc dù ngoài miệng nói: Vu Hưng lớn như vậy, cũng sẽ không đi lạc, xong việc sẽ tự quay về. Nhưng rốt cuộc vẫn có chút để tâm, trước khi ngủ, cậu gửi tin cho Vu Hưng, dò hỏi tình hình gần đây. Chờ đến khi ngủ, cũng không đợi được bất cứ hồi đáp nào. Qua một đêm, vẫn như cũ. Dù là thư tín hay tin nhắn, đối phương đều không có hồi âm.
Lục Tục trong lòng nổi lên nghi ngờ, chuyện này rõ ràng không bình thường. Cố ý không về? Có việc trì hoãn? Hay là... xảy ra chuyện gì, không thể hồi đáp tin tức?
Tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây, sương lạnh còn đọng trên ngọn cây, Lục Tục đã đi đến rừng thâm mộc, báo chuyện này cho Tiết Tùng Vũ.
"Ngươi ở Hoàn Thiên Phong có quen ai không? Có thể tìm người hỏi thăm một chút không?"
Tiết Tùng Vũ lắc đầu. Mặc dù nàng bái nhập Càn Thiên Tông nhiều năm, trừ Vấn Duyên Phong, các sơn môn khác nàng chỉ lác đác quen mấy nữ tu. "Ngươi thì sao?" Lời vừa hỏi ra, nàng liền nhận ra mình hỏi thừa. Lục Tục mới đến hai năm, hơn nữa lại ru rú trong nhà, hầu như không qua lại với đồng môn. Ngay cả đồng môn trong Lăng Nguyên Phong cậu cũng không quen biết mấy người.
Lục Tục không nói gì.
— Cậu chỉ quen phong chủ Hoàn Thiên Phong.
"Ta đi Hoàn Thiên Phong hỏi thăm một chút."
Tu sĩ cấp thấp thấp cổ bé họng, giống như cỏ rác kiến trùng. Có khi gặp nguy hiểm, lặng lẽ chết ở đâu đó, thối rữa hóa thành bụi đất, không ai biết đến. Nhưng cậu và Vu Hưng quen biết một thời gian, biết rõ sự việc có kỳ quặc, không thể không quan tâm.
"Khoan đã," Lục Tục vừa bước ra một bước, Tiết Tùng Vũ đã gọi lại cậu, "Ngươi ở chỗ Hoàn Thiên đạo quân là người treo danh, hắn biết ngươi đi đỉnh núi của hắn, cố ý làm khó dễ ngươi thì sao?"
Lục Tục trầm mặc. Có lẽ cậu vừa bước vào Hoàn Thiên Phong, Liễu Trường Ký đã có thể biết rồi. Nếu cái tên điên phê không nói võ đức kia giữ cậu lại không buông, dê vào miệng cọp, thật sự không có chỗ nào để giải oan, làm rõ lý lẽ.
"Vẫn là ta đi đi," Tiết Tùng Vũ lắc lắc bím tóc, "Ngươi về nhà chờ ta."
"Khoan đã," Lục Tục gọi lại nàng, "Ngươi tính toán hỏi thăm thế nào?"
Tiết Tùng Vũ nghi hoặc: "Hỏi thăm thế nào? Trên đường gặp đệ tử Hoàn Thiên Phong thì hỏi hắn có quen Vu Hưng không thôi."
Không có người quen, chỉ có thể gặp ai hỏi nấy. Lục Tục khẽ cau mày: "Ta cảm thấy không ổn lắm. Chuyện có kỳ lạ, chúng ta không rõ tình hình, không nên tùy tiện vọng động."
Cậu và Đại Khổ Qua quen biết là nhờ Lý Ý. Cách vài ngày, Lý Ý đã chết, e rằng có liên quan đến ma tu. Hiện giờ không liên lạc được với Đại Khổ Qua, không biết có liên quan đến cái chết của Lý Ý hay không, nhưng mọi thứ nên cẩn thận thì hơn.
"Ngươi làm thế này," cậu tìm kiếm một hồi trong túi Càn Khôn, lấy ra một khối ngọc trụy, rồi dùng dao nhỏ khắc tên Vu Hưng lên đó. "Ngươi cầm cái này đi Hoàn Thiên Phong, nói là nhặt được trên đường, hỏi bọn họ có biết chủ nhân của nó ở đâu không. Đừng nói ngươi quen hắn."
"Được," Tiết Tùng Vũ cầm lấy mặt dây chuyền, ước lượng trong tay, vừa lắc bím tóc vừa đi.
Lục Tục trở lại tiểu trúc viện, chờ tin tức của Tiết Tùng Vũ. Khoảng một canh giờ sau, Tiết Tùng Vũ thở hồng hộc chạy về.
"Sao rồi?" Lục Tục rót nước, rồi quạt cho nàng.
Tiết Tùng Vũ một hơi uống cạn chén nước, thở dốc xong, thần sắc vẫn ngưng trọng thâm trầm.
"Cái tên Vu Hưng kia, rốt cuộc chi tiết thế nào?"
Lục Tục vừa nghe, liền biết vấn đề không nhỏ. Cậu và Đại Khổ Qua chỉ là bèo nước gặp nhau, chưa quen biết được mấy ngày. Công bằng mà nói, cậu chỉ biết vẻ bề ngoài của hắn, cảm thấy Đại Khổ Qua không giống người xấu, có thể kết giao. Còn những chuyện khác, cậu cũng không rõ.
Tiết Tùng Vũ vỗ vỗ cổ áo, thở dài: "May mắn ta làm theo cách ngươi nói, không để người ta biết ta quen hắn."
"Xảy ra chuyện lớn rồi."
Lục Tục trong lòng rùng mình, chờ nàng kể tiếp.
"Vu Hưng bị nhốt lại. Tội danh là cấu kết ma tu."
Tiết Tùng Vũ kể tỉ mỉ những gì nàng nghe được. Hai ngày trước, Hoàn Thiên đạo quân bỗng nhiên hạ lệnh, hoài nghi trong môn phái có tu sĩ tu luyện Ma môn công pháp, phân phó toàn phong đệ tử tra rõ một lần. Hắn ta không chút để tâm, buột miệng một tiếng ra mệnh lệnh, các đệ tử liền lục tung cả đỉnh núi.
Lục Tục trong lòng hơi chấn động: "Ở chỗ Đại Khổ Qua, tìm được Ma môn công pháp sao?"
Cậu đã kể chuyện Càn Thiên Tông có ma tu lẫn vào cho sư tôn, sư tôn nói sẽ thông báo cho Hoàn Thiên đạo quân. Sư tôn đã để ý, một câu nói của cậu, Hoàn Thiên đạo quân thật sự đã phân phó người đi tra xét.
Tiết Tùng Vũ gật đầu: "Nghe nói là tìm được trong phòng của Vu Hưng."
Nàng nhíu mày nhìn Lục Tục: "Khi ngươi quen hắn, hắn đang bị Lý Ý đuổi giết. Cách vài ngày sau Lý Ý liền chết vì tẩu hỏa nhập ma. Mặc dù theo Vu Hưng nói, hắn và Lý Ý không oán không thù, không biết vì sao bị đuổi giết, nhưng mà......"
"Nhưng mà, trong phòng Đại Khổ Qua lại tìm được Ma môn công pháp. Người Hoàn Thiên Phong nghi ngờ, Đại Khổ Qua chưa nói thật," Lục Tục suy nghĩ một lát, trong lòng hiểu rõ.
Gặp phải tình huống này, mọi người khó tránh khỏi sẽ cho rằng: Hoặc là Đại Khổ Qua và Lý Ý cùng tu luyện ma công, hai người xảy ra vấn đề gì đó nên mới có chuyện sau này. Hoặc là... Đại Khổ Qua trộm tu luyện ma công, bị Lý Ý phát hiện, từ đó mà rước họa sát thân. Bất kể là tình huống nào, trong phòng Đại Khổ Qua bị lục soát ra Ma môn công pháp, chứng cứ vô cùng xác thực, tất nhiên bị bắt lại thẩm vấn.
...Khó trách không liên lạc được.
"Ta cảm thấy hắn trông không giống người xấu," Tiết Tùng Vũ nhíu mày, "Nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, huống chi......" Huống chi bọn họ mới quen biết mấy ngày, căn bản không biết chi tiết về đối phương.
"Chuyện này ngươi đừng động vào," Lục Tục mím môi nói với nàng, "Tu luyện Ma môn công pháp không phải chuyện nhỏ, nếu để người ta biết ngươi quen hắn, vạn nhất liên lụy đến ngươi, e rằng sẽ rước phiền toái."
Tiết Tùng Vũ gật đầu, ngay sau đó sửng sốt: "Ngươi tính toán quản chuyện này?"
"Ta có thể quản chuyện gì?" Lục Tục khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười gần như tự giễu, "Tu vi như chúng ta, làm gì có chỗ nào để nói chuyện được."
Tiết Tùng Vũ nhìn chằm chằm cậu một lát, rồi khẽ thở dài nhẹ nhõm: "Ngươi trong lòng hiểu rõ là được."
"Chuyện này người của Hoàn Thiên Phong vẫn chưa phong khẩu, rất nhanh sẽ truyền ra. Không biết các phong chủ khác có theo đó mà hạ lệnh tra xét không. Trong khoảng thời gian này, tốt nhất nên an phận một chút."
Lục Tục biểu cảm phù hoa, ngạc nhiên nói: "Ta khi nào không an phận?"
Tiết Tùng Vũ hừ một tiếng, không tỏ ý kiến.
Hai người tâm trạng đều có chút nặng nề, dặn dò lẫn nhau vài câu, Tiết Tùng Vũ liền cáo từ rời đi. Cửa phòng vừa đóng, nụ cười hoàn mỹ mà Lục Tục dày công tính toán lập tức lạnh xuống.
Ngày đó sư tôn khai đàn giảng đạo, Lý Ý khiêu khích cậu, cậu bởi vậy quen biết đối phương, hơn nữa, kết thù. Không quá hai ngày, cậu trên đường ngẫu nhiên gặp Vu Hưng bị người đuổi giết, kẻ giết hắn chính là Lý Ý. Cậu và Vu Hưng đều nhận ra ma khí từ trên người Lý Ý.
Màn đêm buông xuống, Lý Ý đã chết. Nguyên nhân chết nhìn qua, như là luyện công vô ý, tẩu hỏa nhập ma. Nhưng lại chưa điều tra thấy ma khí trên người hắn.
Ngày thứ hai, cậu bị gọi đến Hoàn Thiên Phong, giúp Vu Hưng làm chứng. Chứng minh Vu Hưng và Lý Ý chưa từng phát sinh tranh đấu, cái chết của Lý Ý không liên quan đến Vu Hưng.
Cậu nghi ngờ Tinh Viêm ma quân đang mơ ước sư tôn đã che giấu tung tích, lặng lẽ lẻn vào Càn Thiên Tông, cái chết của Lý Ý nói không chừng có liên quan đến ma quân, bởi vậy đem chuyện này báo cho sư tôn.
— Chưa nói tên Tinh Viêm ma quân. Chỉ chung chung nói "Ma tu". Bởi vì nếu không phải cậu biết trước một chút tương lai, lúc này cậu không thể nào biết Tinh Viêm ma quân. Càng không thể biết ma quân đã lẻn vào Càn Thiên Tông.
Sư tôn đã báo chuyện trên người Lý Ý có ma khí cho Hoàn Thiên đạo quân. Hoàn Thiên đạo quân phân phó đệ tử tra xét, thế mà thật sự tìm được bằng chứng có người tu luyện ma công. Mà người bị bắt cùng tang vật lại là Vu Hưng.
Vậy mà nghĩ, cậu bị Đại Khổ Qua gọi đi Hoàn Thiên Phong làm chứng, Đại Khổ Qua đã xem cậu như quân cờ?! Bị người lợi dụng, Lục Tục vốn nên phẫn nộ, nhưng cậu tâm bình khí hòa, trầm tĩnh như vực sâu. Chỉ là bản năng cảm thấy, sự tình không ổn lắm.
Nếu Đại Khổ Qua thoạt nhìn có vẻ thiếu suy nghĩ, thật ra lại là người tâm tư thâm trầm, giỏi về ngụy trang, vậy sẽ dễ dàng bị người ta lục soát ra Ma môn bí tịch trong phòng như vậy sao? Cậu hẳn là tự mình đi hỏi một câu, nghe xem Vu Hưng nói thế nào.
Lục Tục chống lưng ghế, chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi, ngay sau đó ra cửa, đi về phía Trần Phong Điện.
Lời tác giả:
Tinh Viêm ma quân chỉ xuất hiện ở bối cảnh: Bổn tọa khi nào mới có thể lên sân khấu?!