Vấn Duyên Phong chủ và Phượng Minh Phong chủ im lặng không lên tiếng. Nàng đã đưa ra chủ ý, các vị phong chủ cũng nể mặt nàng, đổi tỉ thí đạo pháp thành so thân pháp. Nhưng chưa bao giờ có ai nói chỉ so một trận. Kết quả tỉ thí không thể phục chúng, nhiều người đều yêu cầu đấu lại một hồi. Tam chiếm từ nhị*, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng khó có thể làm trái ý đa số người. (• Tam chiếm từ nhị: Trong ba trận đấu, thắng hai trận là thắng chung cuộc (một quy tắc cổ).)

Sau khi sóng nước qua đi, mặt hồ lại khôi phục trơn nhẵn như gương. Thủy quang long lanh, sơn sắc không mông. Trong sân yến hội yên tĩnh không tiếng động, các phong chủ trong lòng chiếu không tuyên phong* tĩnh lặng, đạt thành ăn ý và ngầm đồng ý. Thoáng chốc, mười mấy đôi mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục Tục. Cậu là người thắng trận tỉ thí trước, mọi người đều muốn khiêu chiến, khiến cậu bại trận. (• Chiếu không tuyên phong: Ánh sáng chiếu vào nhưng không làm lộ rõ điều gì (ngụ ý ẩn giấu, không phô trương).)

"Lục Tục, đi đi," Hoàn Thiên đạo quân cuồng ngạo mà giơ cằm, "Cùng bọn hắn đánh."

Hắn ta với vẻ vênh váo ra lệnh như một sư phụ, lại lần nữa chọc đến Phương Hưu giận dữ. Hắn hung hăng vỗ bàn: "Liễu Trường Ký, ngươi có phải muốn chết không? Lão tử thành toàn ngươi."

Trên bàn, chén trà lật úp, trà đổ ra trên mặt bàn bóng loáng, chậm rãi lan rộng thành một vệt nước. Liễu Trường Ký ngạo nghễ tự nhiên, trong hơi thở mang theo tiếng cười lạnh, chê cười đối phương ăn nói vô lễ. Ánh mắt liếc đến chén trà bị đổ, hắn ta dường như nghĩ tới điều gì, lười biếng ngâm lên hai câu không đầu không đuôi: "Bị rượu mạc kinh xuân ý trọng, đánh cuộc thư tiêu đến bát trà hương."

Mọi người kinh ngạc, Hoàn Thiên đây lại có ý gì? Đôi mắt trong sáng của Lục Tục lại lập tức mở lớn.

Mới vừa rồi, trước trận tỉ thí thân pháp, Hoàn Thiên đạo quân từng gọi cậu lại bên cạnh, ghé tai nói nhỏ. Cậu nhớ rõ ràng, lời đối phương nói nguyên văn là: "Nếu ngươi đoạt được thứ nhất, bổn tọa sẽ nói cho ngươi một bí mật có liên quan đến sư tôn của ngươi."

Cậu đã thắng lợi như đã hẹn, nhất chi độc tú. Vốn định khi nào tìm Liễu Trường Ký thực hiện lời hứa, không ngờ hắn ta lại không chút che giấu, không hề e dè mà nói ra.

Viêm Thiên Giới và thế giới gốc của Lục Tục có lịch sử song song gần giống nhau, thơ từ cũng tương thông. Bài thơ này là danh ngôn được truyền tụng ngàn năm, thi nhân viết để thương tiếc người vợ đã mất.

Bí mật của sư tôn?

Lục Tục bỗng dưng nhớ tới lời đồn đại các tu sĩ lén lan truyền về y – cậu là con của Tuyệt Trần đạo quân và một nữ tử phàm trần nào đó.

Lục Tục là người thân xuyên, không tồn tại chuyện chiếm đoạt thân thể người khác. Mặc dù cậu cũng thỉnh thoảng tự giễu, mình dường như là con muộn của sư tôn, nhưng chắc hẳn không tồn tại khả năng đó. Hay là, cậu thật ra là hồn xuyên, xuyên đến thân thể của một người giống hệt mình ở thế giới gốc, nhưng lại chưa kế thừa ký ức của nguyên chủ?

Hoặc là, còn có một khả năng. Hôm qua cậu mới hoài nghi: mình có phải bị sư tôn xem như thế thân của ai đó không?

Hôm qua sư tôn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, ba phải cái nào cũng được, ám muội không rõ. Liễu Trường Ký và sư tôn đã nhiều năm tâm đầu ý hợp chi giao, tất nhiên biết được rất nhiều bí mật mà người khác không biết. Nếu lời hắn ta nói là thật, vậy sư tôn đã từng có một người thương.

— Mà chính mình, lại lớn lên giống nàng?

Điều này cũng giải thích được vì sao sư tôn lại thu cậu làm đồ đệ, đối xử với cậu hết mực sủng ái, cùng với cái kiểu ám muội mông lung như thật mà lại giả kia. Lục Tục đột nhiên thấy ngũ vị tạp trần.

Bị đặt vào văn học sư tôn và văn học thế thân, bản thân cậu thật ra cũng không thấy có gì. Cậu không phải nghiệt đồ mang lòng xấu xa. Cậu đối với sư tôn lòng tràn đầy sùng kính, không có nửa điểm ý tưởng không an phận, tự nhiên sẽ không tương tư thành thương. Cậu chỉ là cảm thấy đau lòng cho sư tôn.

Sư tôn đạo hạnh cao thâm, địa vị siêu phàm, vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời, đều là vật trong bàn tay. Đáng tiếc hoàng hôn dễ thệ, minh nguyệt dễ thiếu, thiên cổ thế sự tổng nan toàn. Sư tôn lòng có sở ái, mà người đó lại cách xa nhau thiên nhai.

Lục Tục cúi đầu, lặng lẽ nhìn mắt sư tôn. Tuyệt Trần đạo quân phong mắt phượng nửa rũ, thần sắc thanh nhã cao hoa, nhưng cậu có thể nhận thấy sư tôn nhíu mày nhẹ, nhỏ đến không thể phát hiện. Tâm tình của sư tôn tất nhiên đã bị những lời này ảnh hưởng.

Cậu lại lặng yên liếc mắt sư thúc và sư huynh. Tần Thời giỏi về ngụy trang, trên biểu cảm thong dong bình tĩnh của hắn, rất khó nhìn ra suy nghĩ thật sự bên trong. Nếu là chuyện cũ thời niên thiếu của sư tôn, Tần Thời có lẽ cũng không biết ơn. Phương Hưu trong mắt lóe lên ánh sáng u ám hung ác, như rắn độc âm lãnh mà nhìn chằm chằm Liễu Trường Ký, như muốn đưa hắn ta vào chỗ chết.

Lục Tục càng thêm cảm thấy, lời Hoàn Thiên đạo quân nói, vô cùng có khả năng là thật. Liễu Trường Ký và Phương Hưu lại một lần giương cung bạt kiếm. Câu nói không thể hiểu được kia lại khiến quanh thủy tạ nổi lên một luồng gió lạnh lẽo.

Sau một lúc lâu, mọi người từ sự hai mặt nhìn nhau mà hoàn hồn, mới có người đem đề tài quay lại trận tỉ thí đấu pháp. Lưu Chương trong đám đông bước ra, đi đến trước mặt Lục Tục, duỗi tay nói: "Lục sư đệ, mời."

Hắn ta liền bỏ qua cả lời mời, trực tiếp muốn cùng cậu đối chiến. Tần Thời chợt đứng lên: "Mới vừa rồi không phải nói qua, ngươi muốn lĩnh giáo Sâm La kiếm pháp, ta tới so cùng ngươi so?"

Khóe miệng hắn hơi rũ xuống, cực lực che giấu sự thiếu kiên nhẫn. Nếu không phải có nhiều phong chủ ở đây, hắn đã lười vô nghĩa, trực tiếp cùng Lưu Chương động thủ rồi. Gió núi mang theo hơi nước, thổi tan màn sương lạnh sắp tối. Mặt hồ lặng lẽ lóe ngân quang, bên trong thủy tạ lại là một trận vắng lặng quỷ dị.

Lưu Chương một lòng muốn giáo huấn Lục Tục, Tần Thời một lòng muốn diễn cảnh huynh đệ tình thâm, che chở sư đệ này, trường hợp lâm vào cục diện bế tắc. Hoàn Thiên đạo quân lại một lần thêm sài đổ thêm dầu vào lửa, cười nhạo nói: "Lục Tục tự mình biết rõ làm sao mà đấu với hắn, không cần ngươi giúp."

Phương Hưu không thể nhịn được nữa, dứt khoát triệu ra trường kiếm, tính toán không nói nhiều, trực tiếp cùng Liễu Trường Ký động thủ.

"Ai, ai......" Đan Hà đạo nhân đỡ trán nhăn thành cuộn sóng, lại muốn làm người hòa giải.

Một tiếng trong sáng nhã âm thoắt cái ngăn chặn động tác của mọi người: "A Tục, lấy thanh kiếm ra."

Vẫn luôn mặc không lên tiếng, nhấp trà xanh Tuyệt Trần đạo quân giờ phút này rốt cuộc mở miệng: "Thanh kiếm của vi sư."

Lục Tục cúi đầu, làm theo lời y, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một thanh bạch ngọc nạm vàng, ánh huỳnh quang quanh quẩn, dài ba thước trường kiếm.

Ngón trỏ thon dài của y nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, trường kiếm "ong" mà run lên, kèm một tiếng kiếm minh réo rắt, tự động ra khỏi vỏ.

Các phong chủ đều đại kinh thất sắc. Tuyệt Trần đạo quân đạo hạnh siêu tuyệt, ngoài Sâm La kiếm pháp tinh diệu vô song, còn có một bộ kiếm trận do chính y sáng chế. Kiếm trận này được tạo thành từ năm thanh lợi kiếm cấp độ Thần Khí, mỗi một kích đều có thể đoạn sơn phân hải, vỡ vụn trời cao, uy lực thế không thể đỡ.

Không ai từng chứng kiến uy năng của cả năm thanh kiếm cùng xuất hiện. Cho đến nay, những đối thủ mà y từng gặp, đều đã chết dưới kiếm khi thanh trường kiếm thứ ba ra khỏi vỏ. Mà hiện giờ, y lại đem thanh kiếm có uy lực mạnh nhất đó, cho ái đồ của mình mượn.

Pháp bảo cao cấp từ Địa giai trở lên, phải lấy huyết lập khế ước mới có thể nhận chủ sử dụng. Bản mạng thần kiếm càng gắn bó với tâm huyết chủ nhân, huyết mạch tương liên, là nửa cái hồn của tu sĩ. Trừ khi quan hệ cực kỳ thâm hậu, chủ nhân nguyện ý để đối phương trở thành chủ nhân thứ hai của pháp bảo, thông thường sẽ không dùng chung với người khác.

Trong Viêm Thiên Giới, tu sĩ Nguyên Anh không quá năm mươi người, chưa từng nghe nói có đại năng nào, lại đem bản mạng thần kiếm của mình cho đồ đệ mượn.

Lưu Chương tài năng trác tuyệt, Tú Lâm phong chủ lấy làm tự hào, cực kỳ yêu quý đồ đệ này. Dù vậy, hắn ta cũng không dám giống như Tuyệt Trần đạo quân, đem pháp kiếm cho ái đồ mượn.

Lục Tục chưa kết đan, rút kiếm ra khỏi vỏ linh khí đều không đủ. Thanh kiếm này trong tay cậu, cùng chính cậu giống nhau, chỉ là một vật trang trí đẹp đẽ. Nhưng Tuyệt Trần đạo quân tại đây, đã khiến kiếm rút ra. Cầm thanh Thần Khí linh khí tự sinh, uy lực kinh người này, ngay cả một đứa bé tay trói gà không chặt cũng có thể phá núi nứt đá. Việc vượt cấp chém giết tu sĩ tự nhiên không cần nói tới.

Hành động này càng cho mọi người thấy rõ sự sủng ái của y đối với Lục Tục: Lục Tục cầm kiếm của y, ai tìm Lục Tục đấu pháp, chính là mưu toan khiêu chiến y.

Thầy trò Tú Lâm phong đồng thời trừng lớn mắt. Trước uy năng của thần kiếm, Lưu Chương cũng không có phần thắng. Nếu hắn ta vẫn nhất ý cô hành muốn cùng Lục Tục tỉ thí, Lục Tục cầm thanh kiếm này, quang minh chính đại mà ỷ thế hiếp người, không hề có sự công bằng nào đáng nói.

Lưu Chương nuốt nước miếng, lùi bước. Hắn ta muốn kết quả là thắng Lục Tục, thắng lại thể diện vừa mất, chứ không phải lại bại một lần nữa.

"Tuyệt Trần, hai đệ tử bọn họ tỉ thí, không cần thiết phải......" Tú Lâm phong chủ sắc mặt hơi trầm, Tuyệt Trần đạo quân thiên vị Lục Tục đến mức này, thầy trò hai người bọn họ đều không được dễ chịu.

"Thế nào," Y khóe môi treo lên một nụ cười thản nhiên đạm cười, cử chỉ ưu nhã, khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm, "A Tục dùng kiếm của ta, có vấn đề gì?"

Vấn đề lớn chứ. Tú Lâm phong chủ âm thầm tâm báng, hai đệ tử tỉ thí, ngươi làm sư phụ lại chặn ngang một chân, lấy thế áp người, thật không hợp đạo lý.

Nhưng đồ đệ mượn pháp khí của sư phụ, lại là đạo lý thiên kinh địa nghĩa. Chẳng qua ít có sư phụ nào cưng chiều một đồ đệ bình thường, không nên thân đến mức nguyện ý cho mượn cả bản mạng thần kiếm của mình.

Bên thủy tạ lại lần nữa lặng ngắt như tờ. Màng nước dưới chân mọi người bị gió thổi đến hơi nhíu, ngân quang lấp lánh, mịt mờ như đầy sao, lặng lẽ làm tăng thêm vẻ ngưng trọng cho không khí.

"Lục Tục, đồ nhi ta vừa mới nhờ cậu giúp đỡ mới tránh khỏi rơi xuống nước, nàng đang muốn nói lời cảm tạ với cậu," Phượng Minh Phong chủ đúng lúc xen vào nói, "Tuyệt Trần, ngài bảo bọn họ sang một bên nói vài câu đi."

"Đúng vậy, đúng rồi," Đan Hà phong chủ hiểu ý, lập tức phụ họa, "Đồ nhi này của ta cũng vậy. Vừa rồi ba người họ ở chung khá tốt, nên giao lưu nhiều hơn."

Đệ tử thân truyền của Liệt Mã phong cũng đến chỗ Lưu Chương nói: "Lưu sư huynh, hai ta trước đánh một hồi thế nào?"

Hắn sớm có ý định khiêu chiến Lưu Chương, giờ phút này đứng ra, vừa có thể toại nguyện, vừa có thể cho Lưu Chương một bậc thang, lại còn có thể cho người Lăng Nguyên Phong một cơ hội thuận nước giong thuyền, một mũi tên trúng ba đích.

Lưu Chương mượn sườn núi hạ lừa, cùng đồng môn Liệt Mã phong đi rồi. Lục Tục cũng thuận thế đi theo hai nữ tu cùng hướng góc thủy tạ, tạm thời rời xa nơi thị phi. Hai người họ vừa đi, vài vị phong chủ tức khắc tìm chút lời đàm tiếu khách sáo, thủy tạ rốt cuộc cũng thoát ly khỏi không khí nặng nề, ngưng trọng, hồi phục vẻ hòa thuận náo nhiệt.

"Văn Phong, hành động của ngươi ta ngày càng xem không hiểu."

Một số phong chủ đưa mắt trông về phía xa, nhìn trận tỉ thí giữa các đệ tử. Một số phong chủ hân hoan nói cười, tán gẫu luận đạo. Hoàn Thiên đạo quân lại đại đao kim mã mà ngồi, truyền âm lén cho Tuyệt Trần.

"Ngươi hẳn là biết, nếu chỉ luận kiếm, Lục Tục sẽ không thua kém người Tú Lâm phong, ngươi vì sao không cho hắn xuất chiến?"

Y khóe môi tao nhã khẽ nâng: "A Tục nếu có chỗ nào bị thương, ta tiếc."

"Nói hươu nói vượn," Hoàn Thiên đạo quân hừ cười, "Âu Dương Nghĩ Phong có lẽ thật lòng yêu quý những nữ đệ tử yếu đuối mong manh kia của nàng, ngươi tất nhiên không phải."

"Ta cân nhắc một lát," Hắn ta cười âm dừng một chút, mang theo vài phần hàn khí âm lãnh, "Ngươi không dám để hắn cùng người khác so kiếm?"

"Ngươi sợ hắn trong trận tỉ thí với đệ tử Tú Lâm phong, kích phát ra tiềm năng?"

"Ngươi vì che giấu tài năng của hắn, căn bản không cho hắn cơ hội luận kiếm với người khác?"

Hắn ta lại suy nghĩ mấy tức, khóe miệng cười nhếch lên càng thêm đậm: "Ngươi đem hắn đặt sang một bên, không hảo hảo dạy dỗ, rồi lại đem kiếm của chính mình cho hắn mượn, để bày tỏ sự yêu quý trọng thị. Ta càng ngày càng tò mò, rốt cuộc ngươi muốn làm gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play