Lục Tục đã quen với việc đối thủ không nói võ đức và bất ngờ tập kích. Cậu nghiêng người, xoay nửa vòng, dễ dàng né tránh đòn tấn công này, thân pháp nhẹ nhàng phảng phất như sương khói bay lượn.

Đồng môn bên cạnh chỉ cẩn thận đề phòng động tĩnh xung quanh và phía sau, chưa từng nghĩ người chạy phía trước lại đột ngột sát cái hồi mã thương*. Hắn bị bất ngờ mà lảo đảo, bước chân không vững, bước đi làm bắn tung tóe bọt nước. 

(Sát cái hồi mã thương: Ý chỉ việc bất ngờ quay đầu tấn công lại đối thủ khi đối thủ không ngờ tới.) 

Lưu Chương kinh ngạc lắp bắp. Trong dự tính của hắn, Lục Tục sẽ không thoát được một quyền này, chắc chắn sẽ rơi xuống nước, toàn thân ướt sũng chật vật. Không ngờ, một chưởng mạnh như gió bão sấm sét lại bị đối phương dễ dàng né tránh. "Tiểu tử này hẳn là chỉ có vận khí tốt."

Lưu Chương không cảm thấy Lục Tục, cái "bao cỏ" xinh đẹp này, có thể có bao nhiêu năng lực. Hắn tấn công hụt lần đầu, khi bọt nước bắn ra còn chưa kịp đọng lại trên mặt hồ, hắn đã khí thế ào ạt tung ra quyền thứ hai.

Quyền thứ nhất, Lục Tục không xác định được là Lưu Chương rốt cuộc nhắm vào cậu, hay tùy ý chọn một đối thủ để đánh tất cả đồng môn rơi xuống nước. Đến quyền thứ hai đánh úp tới, cậu trong lòng đã hiểu rõ, đối phương chính là nhắm vào cậu. Ngay cả kiếm pháp tấn như sấm bạo của Hoàn Thiên đạo quân cậu còn có thể né qua, thì loại quyền cước nhu như gió nhẹ này, với cậu mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ cần không so tài về chân khí và linh lực, về quyền cước công phu, cậu tự tin sẽ không thua kém bất cứ ai. Cậu mũi chân lại lần nữa khẽ chạm, mượn chút lực, linh hoạt tránh sang một bên. Trường quyền của đối phương lướt qua cậu, không chạm tới một sợi góc áo.

Đồng môn phía sau lại không kịp né tránh, thân thể mất thăng bằng, "Bùm" một tiếng rơi xuống hồ. Cảnh tượng an bình, tường hòa tức thì hỗn loạn.

Một khi có người dẫn đầu ra tay, những người đã sớm có ý định này liền sôi nổi nhập cuộc. Trong chốc lát, gần mười người đồng thời ra quyền, vạt áo tung bay, theo gió lay động, hòa vào một mảng trên mặt nước phản chiếu ánh bạc. Tiếng gió khẽ khi ra quyền, tiếng va chạm của quyền cước, tiếng bọt nước bắn tung tóe, cùng với tiếng mắng mỏ nổi trận lôi đình, dáng vẻ bết bát sau khi rơi xuống nước, trên hồ nước mênh mông cuộn lại thành một đoàn, vô cùng náo nhiệt.

"Tuyệt Trần, đồ đệ của ngài thân pháp nhẹ nhàng, trông rất đẹp mắt."

Vốn dĩ đang ngồi trong thủy tạ, Phượng Minh phong chủ giờ phút này bước ra khỏi trường đình, cùng các phong chủ khác ngồi trên mặt nước quan chiến. Lục Tục với dáng người và tướng mạo, đi đến bất cứ đâu đều cực kỳ đáng chú ý. Cậu giờ phút này đạp trên làn hơi nước mịt mù, chân dẫm thanh lưu, thi triển Lăng Ba Vi Bộ, giống như du long thừa vân, lưu sóng tướng lan. So với các tu sĩ đang ra quyền mãnh liệt hoặc cuống quýt né tránh, cậu mặt mày mỉm cười, nhàn nhã tiêu sái, như thể cùng đám đông xung quanh cách một tầng hồng trần nhân gian.

Y an như nhàn vân, tĩnh thủy lưu thâm, thần sắc vui mừng mà ngồi ngay ngắn. Đối với lời tán thưởng của nàng, y không nói một lời, cũng không lộ ra chút sung sướng hay bất cứ cảm xúc nào khác.

Liễu Trường Ký lại cười nhạo: "Bọn họ đánh như vậy, có gì mà xem."

Hắn ta, phong chủ Hoàn Thiên, người thích so dũng khí tàn nhẫn, lại chê cuộc tỉ thí này quá ôn hòa, không có khí thế đao quang kiếm ảnh cao vút.

Nàng giả vờ tức giận, cười nói: "Hoàn Thiên, ngươi tịch thu đệ tử, nào hiểu được lòng chúng ta làm sư phụ. Nếu một ngày nào đó ngươi có được một đồ đệ bảo bối, chỉ cần chỗ nào không cẩn thận bị va chạm, ngươi đều sẽ hoảng hốt, căn bản sẽ không nỡ để hắn đi cùng người khác đấu pháp."

Liễu Trường Ký không cho là đúng, "Xuy" nói: "Ngọc không mài không sáng. Hắn nếu là đồ đệ của ta, ta chỉ lo mang theo hắn, chiến biến thiên hạ, vượt mọi chông gai."

"Ai làm đồ đệ ngươi?" Nàng không nghe rõ lắm, đang muốn hỏi lại, bên cạnh vang lên một tiếng "Ai da!" rất hợp tình hình.

Đệ tử cưng của Diệu Vận phong chủ rơi xuống nước, hắn tức khắc nổi trận lôi đình, rống to với Tú Lâm phong chủ: "Đồ đệ của ngươi sao lại thế này? Một kẻ tập võ rèn thể, cận chiến lại đi ức hiếp chúng ta, những người chủ tu chú pháp?"

Có hai vị phong chủ khác cũng nổi giận đùng đùng: "Muốn so đao kiếm quyền cước, tìm Liệt Mã, Vấn Duyên mà so đấu. Chỉ vào những người tu luyện khí và trận pháp mà đánh, đúng là 'hảo' bản lĩnh."

Mọi người chạy đua tốc độ, tuy rằng ngầm đồng ý được ra tay quấy nhiễu đối thủ, nhưng có một cái luật bất thành văn quy củ: Tú Lâm, Liệt Mã, những người tập võ rèn thể này, đối thủ của họ thường là những người cũng tinh thông cận chiến võ đạo như Lăng Nguyên, Hoàn Thiên. Luyện võ mà đánh luyện đan, sẽ khiến người ta cảm thấy người này không tôn trọng võ đức, không tuân thủ Thiên Đạo.

Vốn dĩ nên lập tức tức ngăn, nhưng Lưu Chương của Tú Lâm phong lại đối với các đồng môn chủ tu chú pháp và trận pháp mà dồn ép liên tục, còn đánh người ta vào trong nước. Nhìn các đồ đệ ở trong nước hoảng loạn vẫy vùng, quần áo xộc xệch chật vật không chịu nổi, làm sư phụ, khó tránh khỏi nổi cơn thịnh nộ ngút trời.

Tú Lâm phong chủ trong lòng không cho là đúng, nhưng trên mặt vẫn khách sáo vài câu: "Đồ nhi này của ta công phu chưa tới nơi tới chốn, ra tay không nhẹ không nặng, lát nữa hắn trở về, bổn tọa nhất định quở trách hắn."

Kỳ thật, Lưu Chương không hề không tuân thủ quy củ. Hắn tâm cao khí ngạo, nhất định phải được, căn bản không để những đồng môn luyện đan, luyện khí mà võ nghệ không tinh thông vào mắt. Hắn vốn tính toán tam quyền lưỡng cước, đánh cậu xuống nước, rồi sẽ dùng tốc độ cao nhất bay vút đi lấy viên linh thạch kia. Ai ngờ cậu trái tránh phải né, hắn liền ngay cả góc áo của đối phương cũng chưa chạm tới. Những người khác thân pháp không linh động, né tránh không kịp, một ngụm chân khí không đề lên được, mất thăng bằng rơi vào trong nước.

Lộ trình tiến lên được một nửa, ban đầu có hơn mười người tham gia tỉ thí, giờ trên mặt hồ chỉ còn lại năm, sáu người.

"Cái tiểu bạch kiểm dáng người gầy yếu này, sao vận khí tốt đến vậy?!"

Lưu Chương nhiều lần đánh không trúng, luôn cảm thấy khoảnh khắc hắn ra tay, lại có người khác quấy nhiễu, ảnh hưởng đến quyền của hắn, khiến đối thủ mỗi lần đều miễn cưỡng né qua. Hắn trầm vai co khuỷu tay, đã hoàn toàn chuẩn bị cho thế công tiếp theo, đang muốn tung ra một quyền thế như phong lôi, phía sau lại có một đạo kính liệt chưởng phong đánh úp tới.

Thế công cương nghị hung mãnh, hắn chỉ đành đổi công thành thủ, vung cánh tay chống đỡ. Lưu Chương hung hăng liếc nhìn đồng môn Liệt Mã phong vừa tập kích hắn. Đối phương cũng trợn mắt giận dữ nhìn lại, như thể ngại hắn vướng chân vướng tay.

Bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc sau đó, hai người đồng thời ra chiêu, song quyền không hẹn mà cùng tấn công bất ngờ về phía Lục Tục. Lục Tục thần sắc thản nhiên, khóe miệng không hề có chút biến đổi nhỏ nào. Cậu thân như thanh sương bay phất phơ, đạp thủy vô ngân, xoay ra một góc độ cực kỳ xảo diệu, nhạy bén mà tránh đi đòn tấn công đồng thời của hai đối thủ.

Lưu Chương trong lòng dần dần nôn nóng, ra quyền càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng loạn. Một quyền chém ra, lại bị đối thủ né qua, còn chưa kịp hoàn hồn, một luồng phong áp lạnh thấu xương đã bất ngờ ập thẳng vào mặt.

Lục Tục nghiêng người sau, một chưởng vốn nên đánh úp về phía lưng hắn, liền như vậy cùng Lưu Chương oan gia ngõ hẹp. Ban đầu cậu che ở giữa, Lưu Chương và đồng môn đối diện cũng không thể nhìn thấy đối phương. Nhưng khi cậu nghiêng người tránh đi, kẻ tấn công không kịp thu quyền, hai quyền va vào nhau, lực đạo mạnh mẽ cứ thế chạm vào nhau, kích khởi dòng khí thổi tan làn hơi nước mờ mịt.

Lưu Chương và đồng môn phong khác thân hình không vững, mỗi người lùi về phía sau, dẫm ra bọt nước bắn tung tóe. Chưa kịp trọng chỉnh tư thái, đồng môn Liệt Mã phong vừa rồi cùng Lưu Chương tấn công Lục Tục, không biết trúng phải tà gì, thế mà bước chân vừa trượt, thẳng tắp lao vào hắn.

Một luồng lực va đập cực lớn, đâm cho Lưu Chương ngực đau nhức, linh lực vận chuyển đột nhiên đình trệ. Lòng bàn chân không có linh lực chống đỡ, "Bá" một tiếng thật mạnh ngã vào trong nước. Trong hồ gợn sóng kích động, nước biếc bắn tung tóe, cá bơi lội khắp nơi.

Lục Tục đã sớm nhìn thấu thế công của đối thủ, cố ý dẫn dụ hai người đánh vào nhau. Lại quay người lại, đồng môn Liệt Mã phong chỉ cảm thấy sau lưng một luồng phong áp, trong lòng thình lình cả kinh, không ổn định cân bằng cứ vậy mà đụng vào hai người kia, ba người ôm nhau thành chó rơi xuống nước.

Bên cạnh có nữ tu Phượng Minh Phong và Đan Hà phong, hai người vốn đang vui đùa nho nhỏ, vô tình bị cuốn vào chiến cuộc kịch liệt. Ai ngờ ba bóng người đột nhiên đổ về phía chân mình. Các nữ tu bị lan đến, mắt thấy cũng sắp rơi xuống nước, kinh hô một tiếng, hoa dung thất sắc.

Thân hình vừa nghiêng, phía sau lưng lại được người mềm nhẹ đỡ lấy. Cậu một bên trái một bên phải, đỡ vững hai vị nữ tu xong, liền nhanh chóng thu hồi tay, hành lễ nói: "Nếu có điều gì đắc tội, mong sư tỷ thứ lỗi."

Cậu cử chỉ trang trọng, khiêm khiêm có lễ, không hề tùy tiện. Các nữ tu lập tức đỏ mặt.

Bên thủy tạ, các phong chủ quan chiến đều thu hết mọi chuyện vào tầm mắt. Nàng xinh đẹp cười: "Tuyệt Trần, đồ đệ này của ngài quả thật so ngài càng hiểu được thương hương tiếc ngọc."

Đan Hà phong chủ cũng tán dương: "Tuyệt Trần dạy ra nhị đồ đệ, cũng cùng ngài và Tần Thời giống nhau, là một khiêm khiêm quân tử tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết."

Hắn mặt mày vui vẻ cười chuyển hướng ba người Lăng Nguyên Phong, vốn định khen tặng vài câu nữa, nhưng lại thấy Phương Hưu sắc mặt âm trầm. Tần Thời trên mặt cũng không thấy nửa điểm vui mừng. Tuyệt Trần đạo quân thần sắc chưa biến, nhưng toàn thân đều tản ra một luồng khí lạnh lẽo như có như không. Đan Hà đạo nhân tức khắc cảm thấy hơi lạnh, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng không thốt ra được.

Lúc này trên mặt hồ không có người rơi xuống nước, chỉ còn ba người. Hai vị nữ tu được Lục Tục giúp đỡ, lại tự biết thân pháp xa không bằng cậu, nên không tranh đoạt với cậu. Ba người hòa thuận vui vẻ cùng đạp thủy mà đi, xuyên qua hơi nước gợn sóng trên mặt hồ, bay vút đến chỗ bích hà.

Cậu từ nhụy hoa gỡ xuống viên linh thạch sáng trong như minh châu, mang về thủy tạ, kết thúc trận tỉ thí này.

Lúc này, các tu sĩ rơi xuống nước đều đã lên bờ, dùng linh lực hong khô quần áo tóc, một lần nữa sửa sang lại dung nhan. Một số người nghĩ đến dáng vẻ bết bát, quần áo xộc xệch của mình khi nãy trong nước, sắc mặt vẫn còn một mảng âm u.

Lưu Chương oán hận liếc nhìn Lục Tục, trong lòng không phục viết đầy mặt. Sư phụ hắn, Tú Lâm phong chủ, sắc mặt cũng không tốt lắm, trong lòng có chuyện, đến bên miệng rồi lại thôi.

Đan Hà phong chủ lệ thường ra trấn an vài câu: "Mọi người đều vất vả, trận tỉ thí này......"

"Trận tỉ thí này các ngươi đánh không đã ghiền, bổn tọa cũng xem không tận hứng," Hoàn Thiên đạo quân khí phách cuồng ngạo cười âm, cắt ngang lời Đan Hà đạo nhân, "Vẫn là nên so kiếm mới có ý tứ."

"Các ngươi lại so một lần nữa."

Mọi người đều sửng sốt.

"Bổn tọa cũng có ý tưởng này," Tú Lâm phong chủ lớn tiếng phụ họa. Hắn vừa rồi liền muốn nói như vậy, ý tưởng của Hoàn Thiên và hắn không mưu mà hợp.

Lưu Chương từ đầu chí cuối cho rằng, mình là người mạnh nhất trong nhóm, trận tỉ thí này vốn nên hắn giành giải nhất, được trưởng bối khích lệ, và được thế hệ cùng lứa cực kỳ hâm mộ. Lục Tục có thể thắng được, chỉ do may mắn. Hoàn toàn do mấy đồng môn vũ lực cao cường tranh đấu lẫn nhau, vô ý rơi xuống nước, mới làm cậu "chui chỗ trống". Loại tỉ thí nhàm chán này không có bất cứ ý nghĩa nào, hắn muốn lại so một lần, đao thật kiếm thật mà quyết ra thắng bại.

Liệt Mã phong chủ xoa xoa cằm ngắn: "Bổn tọa cũng cảm thấy, lại so một hồi, cũng không sao."

Hắn tuy chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng nhận định, thực lực ái đồ nhà mình sẽ không yếu hơn Lưu Chương của Tú Lâm phong. Ban đầu hắn đưa ra ý kiến các phong đệ tử đấu pháp, đó là nghĩ xem đồ đệ nhà mình đánh bại Lưu Chương, để Tú Lâm phong bớt cái thói suốt ngày tự cho mình siêu phàm mà khoe khoang. Đáng tiếc nằm mơ cũng không nghĩ tới, đồ đệ nhà mình còn chưa kịp thể hiện bất cứ bản lĩnh nào, liền vô thanh vô tức rơi xuống nước. Hắn cũng cảm thấy mất mặt.

Rất nhiều đệ tử thân truyền cũng nghĩ vậy. Tu vi và căn cốt của Lục Tục, vốn không xứng cùng bọn họ, đám thiên chi kiêu tử này, đứng chung một chỗ. Cái "tiểu bạch kiểm" nhìn qua còn trắng nõn hơn con gái, trừ khuôn mặt ra thì không có gì đúng tí nào.

Bọn họ muốn nhìn, là cậu mặt xám mày tro, kinh hoảng thất thố, trở thành trò cười. Chứ không phải trái ôm phải ấp, cùng nữ tu nói nói cười cười, khí phách dào dạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play