Đan bật người dậy, cả khuôn mặt đều ướt đẫm mồ, nét mặt đầy hoảng hốt sau khi trải nghiệm một trận khiếp đản tối qua, cậu vội vã rời khỏi giường rồi khiến bản thân ngã lăn ra đất
Tiếng cười của người đàn ông bỗng rơi vào tai cậu, còn mang theo ý trêu chọc: “em thật là có phải trẻ con đâu mà gấp gáp tìm người như vậy”
Xưa nay cậu chưa bao giờ thấy được nét mặt không tốt nào từ anh, cũng như bây giờ vẫn là biểu cảm như thường ngày, vẫn là nụ cười ấy và sự ân cần tuyệt đối của Thiệu, nhưng trong mắt cậu bây giờ nó lại méo mó đến kì lạ
Nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng của anh cậu cũng chẳng thể nào yên lòng nổi, khắp người đều đau nhức và lạnh lẽo cứ như vừa thật sự trải qua việc khủng khiếp trong giấc mơ
"Em sao vậy? Trông sắc mặt không tốt lắm" lần này thì anh đã để ý đến vẻ mặt trắng bệt của Đan, anh lo lắng vội dò hỏi
Đan vuốt mặt, giọng mệt mỏi: "Không có gì đâu chỉ là em gặp phải ác mộng thôi" Cũng mong rằng lời cậu nói là đúng
"Không sao là được, có phải dạo này em lại chơi mấy cái game kinh dị gì đó không?" Thiệu hơi trầm giọng trách mắng, tuy nhiên nó cũng chẳng có bao nhiêu sát thương
Anh nhìn đồng hồ, cũng đã đến lúc phải đi làm , Thiệu vuốt nhẹ má cậu giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng trấn an: “anh đi làm đây, chiều về sẽ mua bánh kem cho em nhé”
Nghe đến đây Đan hơi khựng người, vội vàng tìm lí do từ chối: “thôi anh đừng mua, em dạo này lại béo lên rồi”
"được em ở nhà ngoan nhé" anh nhẹ nhéo má cậu rồi sau đó rời khỏi nhà, bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ngủ nữa cậu đành phải chào đón một buổi sáng sớm vô cùng
Thường ngày cậu chẳng bao giờ thích ba cái chuyện tập thể dục thể thao nhưng thôi hôm nay muốn thay đổi tâm trạng một chút nên Đan khởi động cơ thể bằng một bài chạy bộ
Khung cảnh sáng sớm tấp nập người đi đường, dù nhà Đan nằm trong khu dân cư thưa thớt thì cũng có không ít người ra vào nhộn nhịp, mấy cô bác buôn bán nhỏ lẻ mới sáng tinh mơ đã chụm đầu vào buôn dưa lê
“Nè bà biết gì chưa thằng Hùng xóm trên vừa bị bắt vì liên quan đến chất cấm đấy! ”
“Hả!? Ý bà là con trai bà Lan bán rượu đó hả, chẳng phải nó chỉ mới học cấp 3 thôi sao, mới tí tuổi đầu mà đã... ”
“Thì đó chẳng biết đã giao du với bọn du côn nào mà tối hôm qua bị công an tóm lên phường rồi, chỉ tội cho gia đình nó giờ không biết làm sao.. ”
Đan chạy ngang qua cũng vô tình lọt vào tai câu chuyện này
____
Một ngày trôi qua vẫn như bao ngày nghỉ khác, cậu cảm thấy thật đúng đắn khi mình đã quyết định dậy sớm, tâm trạng thư giãn hơn hẳn
5 giờ 22 phút chiều
Thiệu về nhà với túi hoa quả vừa mới mua khi nãy, Đan vội vàng ôm lấy anh trao ra bao nhiêu lời yêu thương
Tâm trạng của cậu thật sự quá tốt, đặc biệt là khi thấy anh không mang về cho cậu chiếc bánh kem nào
“Hôm nay có chuyện gì vui à? Trông em tươi tắn thế”
“Đâu có, thấy anh là em vui mà”
"Chỉ được cái dẻo miệng" anh nhéo yêu một cái, giọng điệu đầy nuông chiều
Họ lại trải qua sinh hoạt như bình thường, buổi tối Đan đã không live stream, cậu cảm thấy tốt hơn là mình không nên lặp lại những chuyện xảy ra trong giấc mơ, thay vào đó cậu nằm dựa lên người Thiệu cùng anh xem phim
Trên màn hình không phải phim kinh dị mà là một bộ phim tình cảm lãng mạn và đầy cảm xúc, phim không nổi nhưng lại khá hay
À thì cũng chỉ có thiệu nghĩ thế, Đan thuộc dạng người thích sự kích thích nhiều hơn, những tình tiết nhẹ nhàng mà bộ phim mang lại khiến cậu cứ gục lên gục xuống, hai con mắt đã không thể mở lên nổi nữa
Gió lạnh ùa vào căn phòng từ ấm áp trở nên buốt giá, cửa sổ va đập liên tục, có lẽ sẽ có một trận mưa lớn đổ về. Ầm ầm, thanh âm càng lúc càng lớn, rồi cửa sổ đóng sầm lại, không gian bất chợt chìm vào im lặng
Đôi mi cong của Đan khẽ mở chớp chớp vài cái để xác định khung cảnh phía trước, người đàn ông đang đứng trước bếp vung tay lên như đang chặt thứ gì đó khó khăn
Không hiểu làm sao mà nửa đêm rồi anh còn vào bếp làm gì, chỉ thấy từng thớ thịt đỏ sẫm được anh cho vào một cái nồi nước lớn, bỏ chút gia vị rồi Thiệu nếm thử, trông có vẻ vừa miệng nên anh khẽ cười
Đan ngớ người tại chỗ, vì Thiệu vốn là người luôn ưa sạch sẽ, anh rất thích những thứ gọn gàng tươm tất, thế nhưng tấm thớt lấm lem, máu chảy dài xuống cả sàn nhà, vụn thịt vươn vãi khắp căn bếp thật hỗn độn
Anh đột nhiên quay đầu lại, phát hiện ra cậu liền nở nụ cười dịu dàng: "em tỉnh rồi à, có đói không anh lấy cho em một bát nhé"
Nhìn bát súp khói nghi ngút khiến cậu hơi choáng váng, Đan muốn với lấy nhưng bỗng lòng chợt lạnh, cả người cậu cứng đờ, đôi mắt mở to nhìn xuống thân dưới
Hai cánh tay đã biến mất từ lâu, máu chảy như dòng tháp nhuốm sắc đỏ khắp người cậu, lúc này cơn đau đớn mới ồ ạt kéo tới, cả người cậu quặn lại hợt con tôm bị nấu chín
Đan không thể nào tiên được mà khóc
"Em sao vậy? Không sao đừng lo có anh đây mà"
Bàn tay lạnh giá của Thiệu đặt lên người cậu, Đan muốn hét lên nhưng không phát ra được bất kì âm thanh nào, trái tim cậu như ngừng đập, mở to miệng muốn xác nhận
"Em tìm cái này sao?" Anh cười xoè lòng bàn tay, trên đó là một chiếc lưỡi nhuốm đầy máu, nó vẫn còn đang giãy dụa trước mặt Đan, hai mắt cậu mở to giàn dụa nước mắt, cậu không hiểu sao anh lại làm những chuyện tàn nhẫn như vậy với mình
"Nào ăn một chút nhé" Thiệu như chẳng hề gì, đưa đến bên miệng cậu một muỗng súp
cậu lắc đầu dữ dội chỉ có thể khóc ròng để biểu đạt ý tứ
"em thật là" anh đứng lên, ném thẳng bát cháo nóng hổi đi, hai con người anh giống như quỷ dữ mà nhìn chòng chọc vào cậu
Đan đảo mắt nhìn những đống xương dài ngoằn chất đầy trên bếp đã bị rọc lấy thịt mà ớn lạnh, cậu chỉ mong đó là thịt động vật
"anh hiểu rồi là em không thích phần này, haha không sao anh làm cái khác cho em nhé"
Người đàn ông nở rộ nụ cười tươi rói rồi bỗng bắt lấy cẳng chân cậu xách đi, Đan dù rất muốn kêu gào nhưng chỉ có thể phát ra những thanh âm vô nghĩa như con gà bị cắt tiết
Cần cổ cậu truyền đến một trận đau đớn, máu đỏ chảy dài xuống tràn ra khỏi chậu, dù cậu có khóc lóc như thế nào thì Thiệu cứ như người điếc mà không chịu dừng tay
Con dao sắt nhọn vung lên, theo đó là ánh mắt u ám của anh, nỗi sợ hãi chiếm cứ hết tâm trí Đan, mọi suy nghĩ đều dừng lại ngay tại đây.…
Cậu bừng tỉnh giấc, khung cảnh quay trở lại lúc cả hai vẫn còn ngồi xem tivi, màn hình tivi chiếu đoạn phim ở một xưởng làm gà, người đàn bà cầm lấy cổ con gà đáng thương nhấc lên luồn vào cái bệ đỡ, cổ nó bị cắt ra một đường, máu chảy từ cổ chảy dài xuống ào ạt
Bỗng màn hình bị tắt ngúm, Đan đỡ trán hơi run rẩy
"Em buồn ngủ rồi à" Thiệu thấy cậu không ổn liền đưa tay đến định kiểm tra
Cậu bỗng bị giật mình né ra xa, giọng khàn đặc nói: " ừm mình đi ngủ thôi"
"Được" Thiệu đứng dậy
"Anh.." Đan vội nắm lấy tay anh
"Sao thế?"
"Anh có yêu em không?"
"... Đương nhiên là yêu em" Thiệu bật cười xoa đầu cậu, coi nó như một câu hỏi đáng yêu
"Vậy...vậy tại sao lại..." Đan cuối mặt xuống khiến anh không nghe được rõ, liền hỏi lại
"Hả? em nói gì cơ?"
Đan lắc đầu đứng dậy: "à không có gì, mình đi ngủ thôi anh"
Tay cậu nắm chặt lấy tay anh tựa như đặt hết niềm tin vào nó