Sẽ luôn có những chuyện mà bạn chẳng thể nào ngờ được

Hôm nay là một ngày nghỉ yên bình của cậu, Đan nằm dài trên chiếc giường êm ái, ngáp như chú mèo con lười biếng

Chỉ mới 6 giờ sáng, cậu đã dậy từ sớm, đâu có như mọi khi phải nằm dài người ra đến tận trưa

Thiệu bước tới bên giường luồn tay vào đống bừa bộn trên đỉnh đầu cậu: "sao nay dậy sớm vậy?" giọng anh dịu dàng lắm thế nên lúc nào cậu cũng bị làm cho mềm nhũn cả người

"Không biết nữa tự nhiên hôm nay lại dậy sớm, chắc vì hôm qua em gặp ác mộng" Đan làm vẻ ũ rủ nũng nịu với người yêu

"Ác mộng? Em mơ thấy gì kinh dị à?" anh cũng thuận theo nhẹ nhàng vuốt ve sự khó chịu của cậu

Đan chợt nghĩ đến gì đó, khiến bản thân trông có vẻ chột dạ, cậu liếc nhìn người đối diện thật sâu

“Sao vậy?”

“Aiiii... Anh đừng hỏi nữa trễ giờ rồi kìa”

Thiệu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thấy đã gần 7 giờ kém nên đành phải sách túi đến cửa

Anh nói vọng vào đủ để cậu nghe được: “Anh đi đây chiều về sẽ mua bánh ngọt cho em nhé”

Lời nói ngọt ngào không được đáp lại, Thiệu nghĩ mèo nhỏ nhà anh chắc đã sớm say giấc nồng trên chiếc giường êm ái thế là đành nuối tiếc khóa cửa đi làm

Tiếng cạnh vang lên trong không gian đầy tĩnh mịch, không hiểu sao lại làm người ta nổi lên chút bất an khó nói, Đan bình yên chìm vào cơn mơ, được một lúc cơ thể lại trở nên nặng nề, mồ hôi cậu chảy dọc xuống trán

Đan lại gặp cơn ác mộng tồi tệ đêm qua

_______

Hoàng hôn dần buông xuống, làm nhiễm đỏ một mảng chăn nệm vốn trắng tinh, Đan mơ màng mở mắt, chậm rãi ngồi dậy lấy tay xoa xoa hai mắt đang muốn nhắm nghiền

Lúc này cậu mới để ý đến sắc trời ngoài cửa sổ, thầm cảm thán một tiếng sức ngủ trâu bò của mình

Trải qua một giấc ngủ dài đương nhiên chiếc bụng rỗng tếch đã muốn kiến nghị đến nơi, Đan đi chân trần xuống phòng bếp lục lọi một chút liền tìm được dĩa miến xào đêm qua còn dư

Hâm lại một chút liền không vấn đề gì lại giúp cái bụng đói meo này no nê, Đan nhìn đồng hồ điểm đúng 5 giờ chiều, đây cũng là thời gian tan làm của dân văn phòng 

Tiếng mở cửa vang lên, Đan biết người yêu mình đã về, cậu vui vẻ nhảy chân sáo chạy đến túm lấy cổ Thiệu mà làm nũng 

“Anh à em đói meo rồi này, sắp chết đến nơi rồi anh tính sao đây”

Thiệu cười cười giơ chiếc bánh kem trước mặt nói với vẻ bất lực: “em đói đó à, nhưng sao bụng lại căng như này mà miệng thì đầy dầu mỡ”

Anh tiện thể hôn lên môi Đan một cái, liếm liếm vài lần để xác nhận 

Cậu bắt đầu không biết xấu hổ biện minh cho bản thân: "em chỉ tường thuật lại chuyện 15 phút trước thôi" 

"Được rồi em mau vào nhà mặc quần dài vào đi, trời đã vào đông rồi rất lạnh" Thiệu xoa chiếc mông tròn trĩnh của Đan khiến cậu làm ra vẻ hung dữ

"Anh bớt giở trò biến thái đi" 

Đùa qua đùa lại mấy câu thì Đan đi tắm rửa, còn Thiệu làm cơm tối với số nguyên liệu vừa mới mua được chiều nay

Cả hai sau đó cùng dùng bữa trong bầu không khí hòa ái của một cặp tình nhân, cả hai đều đã ở bên nhau gần 5 năm trời nên tình cảm vốn rất sâu đậm, chẳng ai trong số họ có điều gì bất mãn về đối phương

Quả thật là khiến người khác phải ngưỡng mộ.…

Cho đến 7 giờ tối, Đan bắt đầu bật chế độ nghiêm túc làm việc, công việc của cậu là một streamer, đã hoạt động được hơn 2 năm kinh nghiệm trong cái giới này, nên đối với cậu giờ giấc rất linh hoạt

Thật ra mới đầu thì cũng chẳng ham mê gì nhiều nhưng vì tiền kiếm được từ việc livestream không tồi, nên Đan mới dấn thân vào nghành 

Live tầm được 5,6 tiếng đồng hộ Đan tắt thiết bị vươn vai thở hắt ra một cái, cậu rời phòng làm việc để tìm cho mình một cốc nước giải khát, nào ngờ thấy bạn trai vẫn còn đang nhìn tròng trọc vào ti vi 

Đan bước tới quở trách: "anh thật là, mai đi làm sớm thì tranh thủ nghỉ ngơi đi chứ" 

Cậu ngồi bên cạnh nhưng thật ra là đè hết cái thây lên người anh, đây cũng đã trở thành thói quen hằng ngày nên Thiệu cũng không có phản ứng gì 

Trên màn hình đang chiếu một bộ phim kinh dị ăn khách gần đây, nói chung là khá nổi tiếng với mức độ biến thái ít ai chịu được

Bản thân Đan nhìn vào thì chẳng có bao nhiêu cảm xúc vì với một Streamer cậu đã khinh qua không biết bao nhiêu tựa game còn phát ói hơn 

Nhìn một hồi cũng chán thế là ánh mắt của Đan lại hướng về phía bạn trai mình, khuôn mặt điển trai nhìn rất chăm chú vào màn hình trông chẳng khác nào một cậu học sinh cần cù đang nghe giáo viên giảng dạy

Nghĩ vậy làm cậu có hơi rùng mình, giảng dạy gì qua mấy cái cảnh rợn người này 

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Đan tò mò hỏi

Mấy giây trôi qua không nhận được hồi âm cậu tưởng Thiệu cho mình ăn bơ nên chuẩn bị bày ra dáng vẻ giận dỗi

"Anh đang nghĩ, cảm giác như nào khi tự tay giết một người?" Thiệu đưa mắt xuống nhìn cậu, tròng đen có hơi rung chuyển chứa đựng ý tứ sâu xa 

“Em có biết không?”

Đan mất tự nhiên xoay mặt đi: “Sao mà em biết được!? ”

Tiếng khàn khàn truyền vào tai cậu: "ừ nhỉ" 

Chẳng biết có phải nghe nhầm không, cậu nghe được tiếng cười nhẹ trong cổ họng Thiệu 

Cậu thục vào eo anh một cái rõ đau: “Tên khùng!! Anh mau đi ngủ ngay đi! Toàn nghĩ mấy thứ linh tinh”

Nói xong Đan như là chạy chối chết vào phòng ngủ

Thiệu vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, giọng thì thào: “làm sao bây giờ... Em yêu à... hay là em... giúp anh đi.... ”

_______

Bóng tối lại bao trùm khắp căn phòng tựa như muốn nuốt chửng toàn bộ sự sống, gió lạnh quấn quanh người dù cho đã được bao bọc bởi tấm chăn ấm áp

Đan cuộn người trằn trọc mãi mà không ngủ được, đây hẳn là tác hại của việc đánh một giấc ngủ dài cho đến chiều

Xung quanh chẳng có tiếng động nào, tĩnh lặng như vùng đất bị bỏ hoang, điều ấy khiến lòng cậu dấy lên một chút âu lo

Bỗng cậu nghe thấy tiếng róc rách của nước chảy, tiếng vi vu khẽ bên tai như gió thổi và cả tiếng rít gào nhỏ từ đâu đó

Tim chợt hẫng một nhịp, đến mi tâm cũng nhăn nhúm lại, Đan trong lòng tự nhủ: “khỉ thiệt lớn đến từng này tuổi rồi còn sợ ma chắc là nãy coi phim kinh dị mà ra!! Thiệu đáng ghét!! ”

Cậu mãi mà chẳng vào được giấc đành quay người đổi tư thế cho thoải mái, thế mà lại bắt gặp gương mặt tối đen của ai đó, cậu hốt hoảng hét lên

“Anh làm gì vậy!? Làm em cả giật mình!!”

Người bên cạnh không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cậu, Đan nghi hoặc đụng anh một cái: “anh sao đấy? Bị em dọa sợ rồi à? ”

“Em... Em yêu anh chứ? ”

"Anh hỏi khùng hỏi điên gì đấy? Đương nhiên là yêu anh rồi" trái tim chợt thắt lại, có một dự cảm chẳng lành cứ quẩn quanh trong tâm trí cậu, sao hôm nay người này lại ăn nói khó hiểu như vậy

"Thật sao?" nói rồi anh ôm lấy cậu, cái ôm thật ấm áp, chứa đựng tình cảm yêu thương suốt mấy năm bên nhau làm cậu không khỏi bị lây cảm, từ trước đến nay đều như vậy

dịu dàng và ấm áp vô cùng chẳng như lưỡi dao sắc lạnh trong tay anh

"Anh thật là sao đột nhiên... " lời nói bị cắt ngang, cơn đau đớn phát ra từ bụng dưới, trong một tích tắc cậu đã cho rằng đây chỉ là ảo giác của mình

Đan ngã xuống giường, tấm vải trắng tinh bị nhuốm một mảng máu lớn, vấy bẩn sự tinh khiết vốn có của nó, cậu không thể tin được vào mắt mình chỉ có thể a a vài tiếng vô nghĩa, đôi mắt thẫn thờ mở to nhìn vào anh

Lưỡi dao rơi xuống, lúc này Thiện mới hoảng hồn hai tay ôm lấy đầu, tiếng kêu than của anh đầy thảm thiết: “anh... Anh... Đan à... Anh thật sự không cố ý... Thật sự... Không biết tại sao lại....”

Đáng lẽ người nên khóc bây giờ là cậu mới phải, vậy mà tại sao hai mắt anh đã giàn dụa nước mắt trông thảm thương vô cùng

"Anh... giúp em... " cậu khó khăn phát ra những câu chữ chậm rì

Thiệu dường như chợt tỉnh ngộ: “đúng... Đúng rồi anh phải giúp em... ”

“Đan à... Có phải em rất đau không? Không sao đâu anh sẽ giúp em mà... Anh nhất định giúp em bớt thống khổ... ”

Lời nói trấn an của anh cũng đã làm dịu bớt nét kinh hãi trên khuôn mặt cậu, cứ ngỡ chỉ là sự cố

Thế nhưng lại chẳng được bao lâu…

Thiệu đâm thêm một nhát dao vào vết thương vốn đã đầm đìa máu, lần này thì thật sự đau đến mức không thể thét ra được tiếng

hai mắt Đan trợn to nổi lên đầy gân đỏ, cả khuôn mặt đều không tránh khỏi ướt đẫm và trắng bệt như người từ cõi âm

cứ nghĩ bản thân đã chết rồi nhưng không ý thức cứ như đang muốn dày vò tinh thần cậu, tỉnh táo đến mức cậu chỉ ước chết đi cho xong

"Sao lại vậy!? Sao em vẫn chưa chết!! Không được không thể cứ như vậy được!!!" Anh hét lớn đến mức chói tai, nét mặt dữ tợn cứ như trong tay không phải người thương mà là hung thủ giết hại cả gia đình anh

Cậu nói cũng không nói nỗi nữa chỉ có thể bất lực chứng kiến bản thân bị kẻ mình yêu thương nhất tàn nhẫn mổ sẻ, phơi bày tất cả nội tạng, máu thịt trước ánh nhìn mất kiểm soát đó

Thiệu vội vã tìm kiếm vị trí của trái tim, trên môi còn không giấu nỗi nụ cười điên rồ: “cuối cùng cũng tìm thấy... Haha... Em đã không sao rồi em yêu”

Cho đến phút cuối cùng lời nói ngọt ngào của anh vẫn treo trên đầu môi

Đôi tay anh tàn nhẫn dùng sức, bóp mạnh trái tim đến nát tươm.…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play