Trên đường, ánh mắt kinh ngạc dõi theo Lâm Nghiên, nhìn chằm chằm quá lâu, ánh nhìn vốn mang theo ác ý và chế giễu cũng dần dần thay đổi bản chất, như thể mạng nhện giăng kín cổ trần của Lâm Nghiên, thậm chí là xương tay cậu.
Trắng mịn, như ngọc thạch.
“Rắc” một tiếng.
Bóng người đang tạm dừng đồng loạt bừng tỉnh, bóng dáng của Lâm Nghiên đã biến mất không còn, chỉ còn trong album điện thoại là dấu vết cậu từng xuất hiện.
Những người xung quanh vội vã chen đến, nhưng khi thấy rõ tấm ảnh mờ nhòe ấy chỉ là một đoạn xương tay, ai nấy đều cụt hứng bỏ đi, lẩm bẩm mắng “phế vật”, người cầm điện thoại vội nhét máy vào túi, chờ khi không ai chú ý mới lén tải ảnh chụp vào album riêng, nghiền ngẫm kỹ lưỡng.
Aurora có rất nhiều cỏ cây, đột ngột xuất hiện thần quang, thảm thực vật liền từ những tán cây cao lớn chuyển tiếp thành họ lúa. Khu vực này là dãy núi phía bắc khu dạy học cấp ba, nghe nói là đất trống chưa quy hoạch, nơi mọc đầy cỏ đuôi chó và dây leo phi yến màu hồng nhạt, chúng vướng vào nhau, tạo thành một khoảng cong cong, bên dưới bụi cỏ có một băng ghế đá.
Con mèo hoang trốn trong tay áo của Lâm Nghiên thò đầu ra, “meo meo” hai tiếng, nhánh cỏ trước mặt bị những móng vuốt đầy màu sắc đè sụp, để lộ ra một cái đầu xù xì, rồi nhất loạt nhìn chăm chú vào Lâm Nghiên. Rất lâu sau, có một con gan lớn tiến lại gần cậu, “meo meo” vây quanh Lâm Nghiên kêu lên, cậu hơi sửng sốt, lấy từ balo bên vai ra một túi nhỏ thức ăn cho mèo, chia đều cho đám mèo con.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play