Windy bị buộc nuốt xuống, khoé mắt vẫn lén liếc về bàn tay dính máu của Lâm Nghiên. Hắn vừa định mở miệng, lại bị túm đầu, thêm một lần nữa đập mạnh vào tường. Cảm giác nhục nhã lẫn tê dại choáng váng nhanh chóng xâm chiếm toàn thân.

Windy nghe thấy giọng Lâm Nghiên bình thản vang lên bên tai:

“Tỉnh chưa?”

Cậu nhẹ nhàng giật sợi dây đeo hoa hồng ở eo như đang kéo cổ một con chó, khiến Windy bị buộc ngẩng đầu. Đầu dây xích đập thẳng vào gương mặt tuấn tú của hắn.

Lâm Nghiên đứng trên cao, từ trên nhìn xuống, ánh mắt dừng lại ở trán Windy – nơi máu đang chảy dài thành vệt đỏ trên mặt —— nguyên chủ trước kia cũng đã từng bị thương như thế này.

Sỉ nhục, choáng váng.

Windy chưa bao giờ mất mặt đến mức này. Tim hắn đập loạn, khoé mắt kéo dài một đường máu, quay đầu nhìn đám nam sinh đứng cách đó không xa, nổi điên quát lên:

“Mẹ nó, mắt các người mù à?!”

Mấy nam sinh từng bị Lâm Nghiên đánh đến bầm dập giờ bắt đầu vùng dậy, muốn ngăn cản.

Nhưng Lâm Nghiên lại giật mạnh dây xích, kéo Windy ra xa, không chút nương tay đập đầu hắn vào tường lần nữa.

Đau đớn, máu me, choáng váng, hỗn loạn.

Dường như cậu chẳng hề nghe thấy hay nhìn thấy bất cứ ai khác, khuôn mặt không chút biểu cảm, tay vẫn siết chặt sợi dây hoa hồng kéo cổ Windy, mí mắt cụp xuống, giọng nhàn nhạt lặp lại:

“Tỉnh chưa?”

Khoảng cách quá gần.

Hàng mi đen nhánh của cậu gần như chạm vào sống mũi Windy.

Cả người Windy run rẩy, tim đập dữ dội, chân mềm nhũn chẳng còn sức phản kháng —— hiệu ứng cầu treo* bùng phát, khiến hệ thống ngôn ngữ của hắn hoàn toàn tê liệt.

(*Hiệu ứng cầu treo: khi người ta cảm thấy kích thích cực độ và hiểu nhầm cảm giác đó là tình cảm với người bên cạnh mình.)

Lâm Nghiên không chút biểu cảm nhìn thẳng vào ánh mắt thất thần của hắn, xác nhận đối phương đã hoàn toàn bất lực, lúc này mới buông tay ra, sau đó thêm một cú đá tàn nhẫn và chuẩn xác vào người Windy:

“Biến.”

Mấy nam sinh lùi lại, do dự không dám tiến lên.

Windy dùng sức kéo mạnh dây xích khỏi cổ, năm ngón tay siết chặt sợi xích, nuốt ực máu trong miệng, hung hăng trừng mắt ra hiệu cho đám nam sinh kia. Mấy người kia hiểu ý, vội vã lao đến đỡ hắn dậy.

Trong mắt Mộc Lan lóe lên một tia khó hiểu, cậu che ngực, cố đè ép nhịp tim đang đập loạn, ánh mắt đầy phức tạp nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Nghiên.

Cơn sốt trong người Lâm Nghiên vẫn chưa hạ, chỉ càng lúc càng nghiêm trọng.

Cậu không hề tỏ vẻ gì, lẳng lặng xoay người, bước ngang qua Mộc Lan mà không thèm nhìn lấy một cái, nhấc chân rời đi.

Mộc Lan vẫn chưa kịp phản ứng, trên mặt là nét sững sờ và không nỡ. Khi nhìn theo bóng cậu, ánh mắt mang theo cả xa lạ lẫn sợ hãi, như thể đang lấy hết can đảm, lo lắng nói nhỏ:

“Anh, sau này ở học viện, anh lúc nào cũng phải đi theo em đó. Windy như một con chó điên vậy, trước đây từng bức một bạn học phải thôi học. Đám quý tộc như hắn thật quá ghê tởm. Lần này hắn bị chơi cho thê thảm như thế, kiểu gì cũng tìm cách trả thù anh… Mà thôi, không nói nữa. Ca, anh không sao chứ? Khi nào thì anh luyện được thân thủ như vậy vậy?!”

Mộc Lan còn đang sốt ruột muốn hỏi tiếp, thì thấy Lâm Nghiên nghiêng đầu liếc mình một cái.

Cậu vội vàng đứng thẳng, cụp mắt, sườn mặt tinh tế dịu dàng, cả người trông mềm mại đáng thương như một đoá hoa bách hợp nhỏ bé. Nhưng khi nói đến chuyện chính, giọng lại khẽ khàng:

“Ca… để em đưa anh đến bệnh viện của trường nhé…”

Lâm Nghiên tránh tay Mộc Lan, không hề đoán tâm tư cậu ta, giọng dửng dưng, không chút cảm xúc:

“Cậu cũng biến đi.”

-

Hôm nay, thời tiết tại Aurora công học:

Nhiệt độ 6℃ – 10℃, mưa nhỏ, gió Tây Nam cấp 3, chất lượng không khí: tốt.

Rạng sáng 2 giờ 30, bệnh viện trường nghênh đón vị "khách hàng" đầu tiên trong ngày. Đèn cảm ứng bật sáng theo từng bước chân tiến vào, cái lạnh theo đó tràn đến. Cô y tá đang mơ màng ngủ gật bên quầy giật nảy người, bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, liền thấy bóng dáng người tuyết đứng gần cửa kính.

Lâm Nghiên sắc mặt trắng bệch, tóc đen nhỏ nước, quần áo ướt sũng dính sát người, phần lớn các đốt ngón tay co lại giấu trong tay áo, chỉ để lộ đầu ngón trắng đến xanh tím, mơ hồ nhìn thấy cả những mạch máu nhỏ.

Cảnh tượng giống hệt như một người vừa làm mấy ca đêm liên tục rồi đột tử giữa giấc mơ đẹp.

Cô y tá ngẩn người nghĩ vậy.

Nhìn thấy áo choàng đồng phục học viện nhạt màu trên người cậu, còn chưa kịp lên tiếng hỏi, theo phản xạ đã ấn nút đỏ báo động khẩn cấp.

Aurora là trường trung học hàng đầu của Liên bang. Học sinh ở đây thiên phú cao, chỉ số thông minh cực cao, nhưng tố chất thể chất lại vô cùng thấp. Hàng loạt hiện tượng lạ và sự cố y tế xuất hiện liên tục. Vì thế, bệnh viện trường từ chỗ mở cửa lúc 8 giờ sáng, đã mở rộng thành 24/7.

Các bác sĩ ca đêm sớm đã quen thay đồ phẫu thuật như thói quen hít thở.

Người tuyết sắp tan chảy được nâng lên cáng.

Ánh đèn chói mắt lắc lư mười ba lượt, cuối cùng cũng đến phòng phẫu thuật. Cô y tá thở phào nhẹ nhõm, thì chợt nghe thấy một tiếng nói rất khẽ:

“Xin lỗi.”

Cô quay lại nhìn, chỉ kịp thấy hàng mi dài như lông quạ của Lâm Nghiên, một cái bóng cong vút lướt qua làn da trắng lạnh của cậu như phủ sương.

Trái tim cô khẽ rung lên. Tay còn chưa kịp thu về thì đã bị bác sĩ kéo ra ngoài, nhốt ở ngoài phòng mổ không chút nể tình.

Ngơ ngác thu tay lại, trong đầu cô chỉ quanh quẩn một điều — giọng nói ấy vừa rồi…

Là nói với mình sao?

Bệnh viện của trường Aurora nổi tiếng với cấp cứu và điều trị tâm lý.

Một thời gian trước, bác sĩ trị liệu tâm lý từ chức — phòng khám tâm lý tạm thời đóng cửa.

Sau hơn hai tiếng cứu chữa, người tuyết kia vẫn chưa tan, được các y tá đẩy cáng chuyển vào phòng bệnh bình thường.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play