Cô ta cũng thật mau nước mắt, ào cái đã lã chã rơi xuống, nói bằng giọng run rẩy: "Tay tôi làm việc rách cả da, rửa bát quả thực là rất đau, chị Lan không nhìn nổi mới bảo tôi về phòng.
Khoảng thời gian trước vì bệnh không dậy nổi mới không đi mượn lương thực, tôi cũng đã mở lời với chị Lan rồi, đợi bệnh khỏe lại tôi sẽ lập tức đến cỗ đội trưởng mượn lương thực.
Sao cô có thể nói oan cho tôi như thế, cô muốn ép chết tôi sao."
Những người có mặt trông thấy dáng vẻ khổ sở của Trương Diễm Thu, nghe lời giải thích của cô ta thì đều cảm thấy Vương Tiểu Mai chuyện bé xé ra to.
Một người gầy yếu bị ép đến mức bật khóc hu hu ở đó, một người vẻ mặt hung dữ, hùng hổ dọa người đứng bên cạnh, nhìn thế nào cũng là người yếu dễ được người ta thông cảm hơn.
"Haiz, xem tôi này, tôi đã quên bẵng luôn vụ này rồi nên không nói với mọi người, Diễm Thu quả thực đã từng nói với tôi đợi đến khi khỏi bệnh sẽ đến đội mượn lương thực. Tiểu Mai, cô đừng làm ầm ĩ nữa, còn ầm ĩ tiếp sẽ khiến người ta chê cười đấy, bữa cơm này còn chưa ăn xong, chúng ta mau về thôi, còn không quay lại thì cơm sẽ nguội mất." Triệu Hương Lan nhẹ giọng nói, nghe thế nào cũng giống như đang an ủi tâm trạng của hai người.
Hà Viễn Phương xoa bụng, nghe cô ta nói vậy anh ta cũng cảm thấy đói rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT