Lý Hướng Vãn cảm thấy lời này rất chu đáo, nghĩ rằng thật ra Lâm Ngọc Trúc là một người tốt bụng: “Tôi định đến nhà trưởng thôn.”
Thấy Lý Hướng Vãn cầm đồ vật, Lâm Ngọc Trúc biết đại khái ý định của cô ấy. Ở điểm thanh niên trí thức, ai lấy đồ ra ngoài đều không giấu được. Khi Lâm Ngọc Trúc cầm một túi đường đỏ ra ngoài, cô không cố ý giấu, hơn nữa cô không cần gạt chuyện xây nhà.
Hai người nhìn nhau cười, Lâm Ngọc Trúc không định tiếp tục hỏi, cô nói: “Vậy cô đi đường chú ý chút.”
Lý Hướng Vãn gật đầu, đợi đến khi Lâm Ngọc Trúc đi được nửa mét, cô ấy lại gọi: “Thanh niên trí thức Lâm, hay là cô đi với tôi nhé.”
Lâm Ngọc Trúc quay đầu lại nhìn Lý Hướng Vãn, lại nhìn sắc trời, phỏng đoán đối phương sợ lát nữa về một mình không an toàn. Cô nghĩ đi cùng cũng không mất miếng thịt, hơn nữa hai người cùng biết chi tiết xây nhà của nhau cũng tốt, giảm bớt sai sót lúc thi công.
Khi trưởng thôn nhìn Lâm Ngọc Trúc còn dẫn theo người đến, ông ta hơi sững sờ. Ông ta nghĩ không phải cô hối hận rồi, không muốn xây nhà? Dù sao cô không thể quay lại lấy đường đỏ được, đúng không?
…….

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play