Giữa người với người quả là không so sánh được, thời đại này những thanh niên tri thức tạo ra biết bao là nghiệt duyên, có nhiều thanh niên không chịu nổi sự tàn phá và giày vò của thời gian, ở nông thôn lựa chọn nửa kia của cuộc đời để an ủi sưởi ấm cho nhau.
Nhưng đợi đến khi về nhà, đôi bên lại ai về nhà nấy, một mặt ích kỷ của nhân sinh cũng dần hiện ra, có nhiều người đều lựa chọn ly hôn trong hòa bình, nhưng khổ lại ở đứa con, đối mặt với một gia đình mới, tính cánh dần dần trở nên đen tối, tạo ra đời người không thể cứu vãn nổi.
Mà thanh niên trí thức gả cho người ở nông thôn dứt khoát vứt bỏ chồng con trực tiếp trở về thành phố, người cưới cô gái ở nông thôn thì bỏ vợ bỏ con, còn người gánh chịu hậu quả trừ bỏ phải chịu đựng đau khổ ra thì còn phải đối mặt với sự cười nhạo của người trong thôn, những điều đó đều là nghiệp chướng tạo ra từ bản tính yếu đuối của con người.
Tam quan của thế kỷ hai mươi mốt với thế kỉ hai mươi cách nhau cả mấy đời, Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, cô sẽ không dễ dàng giao phó cảm tình cho bất kì ai, một là cô không muốn thử thách tình người, mặt khác cô cảm không cảm thấy mình dễ dàng gặp được người có cùng quan điểm.
Nếu như vì hôn nhân mà kết hôn thì đó là điều không thể, cô mới không muốn vứt bỏ cuộc sống tiêu sái tự do mà đi sống cuộc sống hôn nhân không có bất kì ý nghĩa nào. Nên biết rằng cho đến thập niên chín mươi ly hôn vẫn là một việc hết sức mất mặt, cô hà tất gì phải sa vào vũng bùn lầy này.
Cảm thán vận mệnh tốt đẹp của nữ chính một lần nữa, cô cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, nhịn không được nhắm mắt lại rồi ngủ say.
Khi tỉnh lại là bị hành lý của một bác gái đụng trúng nên mới tỉnh.
Ở thời đại này ngồi tàu hỏa cần phải có thư giới thiệu mới có thể mua được vé, ngoài ra biên độ di chuyển của dân cư tương đối ít, không phải là ngày lễ gì người trên tàu hỏa so với đời sau không tính là nhiều, chỉ là nhà ga mà tàu hỏa đường dài đi qua khá là nhiều, cho nên lượng người di chuyển tăng tăng giảm giảm, có lúc có ghế trống, có lúc lại không có, tất cả đều dựa vào vận may.
Chỉ thấy bác gái này nói với nữ chính và Trương Diễm Thu: “Cháu gái à, ngồi dịch vào trong để bác gái ngồi với, bác phải ngồi một ngày mới có thể đến trạm, bác già rồi, sức khỏe chịu không nổi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play