Đối với chuyện về nông thôn mà nói thì tương lai còn xa lắm, Lâm Ngọc Trúc biết muốn quay về thành phố ít nhất phải đợi mấy năm, có lẽ còn phải đợi đến khi thi đại học.
Mẹ Lâm luôn cho rằng con cái đi học sớm tốt nghiệp sớm, sau đó có thể sớm đi làm kiếm tiền.
Cho nên Lâm Ngọc Trúc đi học cũng được tính là sớm, như bây giờ tốt nghiệp cấp ba rồi chỉ mới mười sáu tuổi, đợi đến kì thi đại học đến cô còn chưa đủ hai mươi tuổi, tầm tuổi này học đại học không phải là lớn, nhưng đối với niên đại này, chờ cô tốt nghiệp xong cũng biến thành cô gái già rồi.
Lúc đó chỉ sợ các cô gái cùng tuổi với cô đã có mấy mụn con luôn rồi, Lâm Ngọc Trúc chống cằm ngắm nhìn bình nguyên trải dài vô tận ngoài cửa sổ.
Thi đại học hay là đợi sau khi về nhà rồi ra biển đây? Nói trắng ra, cô có không gian, mà chế độ dùng phiếu mua đồ phải đến thập niên tám mươi mới dần dần được buông lỏng, chờ qua giai đoạn khó khăn rồi, lúc đó chỉ cần không đắc tội với người nào đó, việc buôn bán căn bản sẽ không xảy ra chuyện.
Trừ việc chơi cổ phiếu bị cấm ra, mấy việc làm ăn khác vẫn có thể làm được.
Cô hoàn toàn có thể đến một thành phố xa lạ để bán hoa quả một thời gian, vào giai đoạn đầu của sự phục hồi kinh tế, tiền bạc rất dễ kiếm.
Lúc này trên đường phố chưa có camera giám sát, nguồn gốc hàng hóa càng dễ dàng che giấu, chờ tới lúc cô kiếm đủ tiền thì hoàn toàn có thể kịp thời trốn đi, lại đến một thành phố mà cô thích, mua mấy căn nhà ở đó ngồi đợi nó tăng giá hoặc làm chủ hộ tái định cư.
Cũng có thể mua thêm mấy căn nhà mặt phố, đợi thời kì hoàng kim đến biến nó thành cửa hàng buôn bán, cho thuê hoặc để cho bản thân làm ăn đều rất tốt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT