【Kích phát nhiệm vụ cốt truyện: Đem hộp này đặt vào cặp nữ chủ】
Giang Thời Trà nhìn chằm chằm vào những con sâu đang ngọ nguậy trong hộp. Chúng quấn lấy nhau, phát ra ánh sáng nhầy nhụa khiến người ta buồn nôn, tỏa ra một mùi hôi thối nhàn nhạt.
Cô nhíu mày, trong lòng dâng lên một trận ghê tởm, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh.
“Được thôi.”
Giang Thời Trà ngước mắt lên, ánh mắt thanh lãnh dừng lại trên gương mặt Tô Điệp, giọng điệu thản nhiên như thể thứ trong tay cô không phải một hộp sâu gớm ghiếc, mà chỉ là một món đồ bình thường.
Sắc mặt Tô Điệp càng thêm âm hiểm. Cô ta khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Tô Dao không phải lúc nào cũng tỏ vẻ thanh thuần vô tội sao? Mình muốn để cô ta sau giờ thể dục được ‘chiêm ngưỡng’ một bất ngờ nho nhỏ. Đến lúc đó, xem cô ta còn làm bộ làm tịch trước mặt người khác được bao lâu.”
Giang Thời Trà khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ như lông chim, lại mang theo chút giễu cợt, len lỏi vào tai Tô Điệp.
Vẻ âm hiểm trên mặt Tô Điệp không giữ được nữa. Cô ta nghi hoặc liếc nhìn Giang Thời Trà, khó hiểu hỏi: “Sao cậu lại cười, không tin sao?”
Giang Thời Trà đưa ngón tay thon dài gõ nhẹ lên thành hộp, vang lên âm thanh “cộc cộc” thanh thúy, nổi bật giữa âm thanh ồn ào của giờ giải lao.
“Không có gì, cậu vui là được.”
Nghe vậy, trong mắt Tô Điệp lóe lên một tia tức giận: “Ý cậu là gì? Dám nói chuyện với mình như vậy!”
Cô ta bước lên một bước, hùng hổ tiến gần Giang Thời Trà.
Giang Thời Trà không hề hoảng hốt, hơi nghiêng người tránh ánh mắt Tô Điệp, tầm nhìn dần dần chuyển ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng vàng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt cô, phác họa những đường nét tinh xảo như búp bê sứ.
“Mình không có ý gì cả, A Điệp.”
Đôi mắt màu hổ phách của cô gái hơi nheo lại, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười thiện ý.
Trong nháy mắt, lửa giận của Tô Điệp tắt ngấm.
Tô Điệp lớn lên khá xinh đẹp, tuy là mắt một mí nhưng mí mắt lại không sưng, phối hợp với ngũ quan sắc sảo, trông rất quyến rũ.
Cô ta ở Tô gia được cưng chiều từ bé, tính tình kiêu căng đã thành thói quen. Nếu là người khác dám nói với cô ta như vậy, nhất định cô ta đã nổi trận lôi đình.
Nhưng đối diện với gương mặt xinh đẹp đến động lòng của Giang Thời Trà, cộng thêm nụ cười vô hại kia, Tô Điệp lại có chút hụt hẫng, lửa giận trong lòng cũng như bị dội một gáo nước lạnh, “xì” một tiếng tắt ngấm.
“Trà Trà, cậu đừng hiểu lầm, vừa nãy mình không định nổi nóng với cậu.”
Giọng Tô Điệp bỗng mềm đi, trong lời nói còn mang theo một chút ngượng ngùng không dễ phát hiện: “Mình chỉ là... quá ghét con tiện nhân Tô Dao kia thôi, nghĩ đến cô ta là mình thấy bực không chịu được.”
“Mình biết mà, cậu không cố ý đâu. Về lớp thôi.”
“Ừ ừ.”
Tô Điệp gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Giang Thời Trà về phòng học.
Mãi đến khi ngồi vào chỗ, cô ta mới cảm thấy có gì đó sai sai.
Rõ ràng Giang Thời Trà là đàn em của cô ta, vậy mà không hiểu sao, lúc nãy lại có cảm giác mình bị cô ấy dắt đi?
Tô Điệp ngồi thừ ra, càng nghĩ càng thấy lạ, ánh mắt không tự chủ liếc về phía Giang Thời Trà.
Chỉ thấy cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đang chăm chú sắp xếp lại sách vở trên bàn. Ngón tay trắng nõn linh hoạt lật giở từng trang sách, động tác ưu nhã và thong dong.
Ánh nắng rọi qua cửa sổ, phủ lên người cô và những trang giấy, phác họa một vầng sáng dịu dàng, khiến Giang Thời Trà trông như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng tuyệt đẹp.
Tô Điệp lại ngây người nhìn, vẻ ngốc lăng hiện lên trên gương mặt diễm lệ của cô ta, có chút cảm giác vui mừng khó hiểu.
Giang Thời Trà như cảm nhận được, ngước mắt nhìn Tô Điệp, ánh mắt chạm nhau trong nháy mắt, Tô Điệp như bị điện giật, hoảng loạn dời đi tầm mắt, gương mặt hơi ửng hồng.
Khóe miệng Giang Thời Trà khẽ cong lên một nụ cười nhạt khó phát hiện, tiếp tục nhìn cuốn 《Ý chí sắt đá》 trong tay.
—————————————
Ngoài cửa sổ chim hót líu lo, chuông tan học vừa vang lên, học sinh trong lớp ùa ra khỏi phòng học.
Tô Điệp đi phía trước, không quên dặn dò: “Nhất định phải bỏ cái hộp đó vào cặp cô ta đấy nhé.”
Giọng Giang Thời Trà nhàn nhạt: “Ừ.”
Sau khi mọi người đi hết, Giang Thời Trà mới chậm rì rì đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngón tay trắng nõn tinh tế lấy chiếc hộp ra khỏi bàn, sau đó bước những bước lười biếng đi về phía lớp 1.
Cô và Tô Điệp ở lớp 3, còn Tô Dao ở lớp 1. Hai lớp ở cùng tầng, giờ thể dục thì học chung.
Giang Thời Trà đi qua hành lang vắng vẻ, ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua cửa sổ hắt xuống, tạo thành những vệt sáng rực rỡ trên mặt đất.
Bước chân cô uyển chuyển nhẹ nhàng, chiếc hộp trong tay khẽ đung đưa theo nhịp điệu.
Rất nhanh, Giang Thời Trà đã đến cửa phòng học lớp 1.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng học im ắng, chỉ có vài tia nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên những chiếc bàn học.
Ánh mắt Giang Thời Trà quét một vòng quanh phòng học, rất nhanh đã xác định được chỗ ngồi của Tô Dao.
Đó là vị trí cạnh cửa sổ, trên bàn bày mấy quyển sách vở ngay ngắn, bên cạnh còn đặt một chiếc cốc nước màu xanh lam, trông rất tươi mát đáng yêu.
Giang Thời Trà bước về phía chỗ ngồi đó, mỗi bước chân đều rất nhẹ nhàng. Khi đến bên cạnh chỗ ngồi của Tô Dao, cô cất chiếc hộp màu hồng nhạt vào cặp sách của cô ta.
【Nhiệm vụ hoàn thành】
Trong nguyên tác, nguyên chủ mở hộp ra, đổ hết sâu vào.
Nhưng Giang Thời Trà lại không định làm như vậy, dù sao nhiệm vụ chỉ là bảo cô đặt chiếc hộp vào cặp của nữ chủ.
Hộp đó, rồi sẽ do chính Tô Dao mở. Mà so với việc ai đó đổ sâu ra, thì việc chính tay cô ta mở ra, thấy sâu lúc nhúc trong cặp, chắc chắn hiệu ứng kinh hãi còn mãnh liệt hơn nhiều.
Làm xong tất cả, cô nhanh chóng đóng cặp lại, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng, ngay khi cô vừa xoay người, cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra.
Giang Thời Trà giật mình, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn ngược sáng đang đứng ở cửa. Vì ngược sáng nên khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ, chỉ có thể thấy đường nét hình dáng lộ ra vài phần lạnh lùng và anh khí.
Thân hình hắn, như một cây tùng thẳng đứng, dáng người tỏa ra một loại cảm giác áp bức bẩm sinh.
Sau một thoáng kinh ngạc, Giang Thời Trà nhanh chóng trấn tĩnh lại, đối chiếu với cốt truyện ban đầu.
Cô giả vờ như không có chuyện gì, nhẹ nhàng vén một sợi tóc rơi xuống bên má ra sau tai, sau đó nở một nụ cười hiền lành vô hại.
Tô Ngôn nhìn cô gái xinh đẹp không giống người thật trong phòng học, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không rung động, nhưng gặp được cô, hắn mới biết mình đã sai.
Tô Ngôn hơi lắp bắp, ánh mắt gắt gao khóa chặt Giang Thời Trà. Mãi đến khi giọng nói mềm mại của cô vang lên, hắn mới như bừng tỉnh:
“Chào cậu.”
Giang Thời Trà chớp đôi mắt to ngập nước, trên mặt ý cười doanh doanh.
Hô hấp Tô Ngôn trở nên dồn dập, hắn cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Chân dài hắn bước tới vài bước, ánh mặt trời phác họa ngũ quan sâu sắc của hắn, dưới chiếc mũi cao thẳng đôi môi mỏng khẽ mở:
“Cậu đến đây làm gì?”
Giọng hắn trầm thấp, mang theo một chút dò xét, ánh mắt dao động giữa Giang Thời Trà và cặp của Tô Dao.
Hắn vừa mới thấy tay cô đặt trên cặp của Tô Dao.