Khu biệt thự thành phố L.

“Trà Trà, anh yêu em, em gả cho anh nhé!”

Nam nhân tuấn lãng quỳ một gối xuống đất, trước mặt hắn là một thiếu nữ xinh nữ đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

“Anh thật sự yêu em sao?”

Giang Thời Trà khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, thốt ra những âm thanh êm ái.

Giọng nói ngọt ngào như viên kẹo trái cây tan chảy, dễ dàng khiến tai nan nhân ửng đỏ.

Mái tóc nâu hơi xoăn xõa tung phía sau đầu, dài đến eo, làn da trắng nõn mịn màng như ngọc dương chi thượng hạng. Đôi mắt đào hoa tươi tắn lay động lòng người, đuôi mắt hơi xếch lên như một chú mèo nhỏ quyến rũ, con ngươi màu hổ phách long lanh ánh nước. Dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi đỏ kiều diễm ướt át.

Giống như một con búp bê phương Tây tinh xảo và xinh đẹp.

Xung quanh hai người là 999 đóa hoa hồng rực rỡ. Nam nhân tuấn tú cầm trên tay một hộp lụa tơ tằm tinh tế, bên trong đặt một chiếc nhẫn. Viên kim cương lớn trên nhẫn lấp lánh chói mắt.

“Đương nhiên anh yêu em.”

Giang Thời Trà khẽ cười, nụ cười ấy tựa như đóa tường vi đầu tiên nở rộ trong ngày xuân, rực rỡ mà ẩn chứa một chút tinh nghịch khó phát hiện.

Cô vươn tay, ngón tay thon dài xanh nhạt nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa hồng kiều diễm. Đầu ngón tay khẽ ấn vào chiếc gai, giọt máu đỏ thẫm lập tức trào ra.

Nam nhân dường như không hiểu vì sao cô lại làm như vậy, đôi lông mày rậm nhíu lại: “Trà Trà, em chảy máu rồi.”

“Sao vậy?”

“Sao em lại bất cẩn thế này? Anh đi lấy hộp thuốc băng bó cho em.”

Giang Thời Trà nghe thấy sự quan tâm của hắn nhưng không hề cảm kích. Cô tiến sát lại gần nam nhân, cảm nhận được hơi thở hắn trở nên dồn dập, cô cười.

“Anh không phải nói yêu em sao? Vậy anh có thể vì em mà đi tìm chết không?”

Nam nhân theo bản năng cho rằng cô đang đùa, dù sao những lời này từ miệng những cặp tình nhân yêu nhau say đắm thốt ra, phần lớn mang theo ý vị nũng nịu thử lòng.

“Đương nhiên anh nguyện ý.”

Vừa dứt lời, hắn vươn tay muốn ôm cô.

Giây tiếp theo ——

“Phập!”

Là âm thanh dao đâm vào cơ thể.

Nam nhân không tin nổi nhìn Giang Thời Trà, chỉ thấy trong tay cô không biết từ khi nào đã xuất hiện một con dao găm sắc bén. Lưỡi dao đã hoàn toàn đâm sâu vào tim hắn, dòng máu ấm nóng theo thân dao ào ạt chảy ra, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng tinh của hắn.

Trên mặt Giang Thời Trà vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như không có chuyện gì, không hề có một chút kinh hoảng thất thố.

“Trà Trà, em… Vì sao?” nam nhân run rẩy lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy đau khổ và khó hiểu.

Giang Thời Trà nhẹ nhàng rút con dao găm ra, máu nhỏ giọt xuống những cánh hoa hồng kiều diễm. Giọng nói của cô bình thản như đang bàn luận về thời tiết:

“Em chỉ muốn xem, tình yêu của anh có thật sự như lời anh nói hay không.”

Cô vừa nói, vừa dùng khăn tay thong thả lau vết máu trên con dao găm, động tác ưu nhã nhưng lộ ra vẻ quỷ dị khó tả.

Hai chân nam nhân mềm nhũn, chậm rãi quỳ xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Thời Trà, trong ánh mắt vẫn còn sót lại một tia hy vọng.

“Anh cứ tưởng… chúng ta yêu nhau.” Giọng hắn ngày càng yếu ớt.

Giang Thời Trà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nam nhân. Ánh mắt cô lạnh băng, không có một chút hơi ấm: “Yêu nhau? Anh nghĩ nhiều rồi.”

Ánh mắt cô lướt qua những đóa hoa hồng xung quanh, máu tươi trên cánh hoa và vẻ đẹp rực rỡ của hoa làm nổi bật lẫn nhau, tạo nên một vẻ đẹp quỷ dị.

Ý thức nam nhân dần mơ hồ, nhưng hắn vẫn cố gắng gượng hỏi: “Vậy em… đã từng yêu anh chưa?”

Giang Thời Trà im lặng một lát, sau đó khẽ cười: “Chưa từng. Ngoại trừ bản thân, em không yêu ai cả.”

Nói xong, cô dứt khoát xoay người rời đi.

Chỉ còn lại nam nhân với vẻ mặt dữ tợn, và chiếc nhẫn rơi xuống nền đất nhuốm máu đỏ tươi.

Giang Thời Trà đi ra khỏi khu vườn, móc điện thoại gọi.

“Nhiệm vụ hoàn thành.”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Vẫn chưa nghĩ thông sao? Thật ra em không cần làm những việc này, chỉ cần em…”

Hắn còn chưa nói xong đã bị Giang Thời Trà cắt ngang.

“Đừng mơ tưởng, dù chết em cũng không gả cho anh.”

Lời vừa dứt, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười nhạo: “Ha ha, rất tốt, anh muốn xem em có thể kiên trì đến khi nào.”

Giang Thời Trà không đáp lại, trực tiếp cúp điện thoại, tùy ý nhét điện thoại vào túi.

Đôi giày cao gót màu đen giẫm lên con đường lát đá, phát ra tiếng “lộc cộc” thanh thúy, không hợp với vẻ tĩnh mịch của khu biệt thự lúc này.

Dáng người cô ưu nhã, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như vừa kết thúc một buổi hẹn hò bình thường chứ không phải một cuộc giết chóc nào cả.

Đi chưa được bao xa, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy tới, dừng lại bên cạnh cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng đeo kính râm.

“Lên xe.” Tiêu Dã kiệm lời.

Giang Thời Trà kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Tiêu Dã khởi động xe, chậm rãi rời khỏi khu biệt thự.

“Lần này hắn trả thù lao rất hậu hĩnh, em định dùng thế nào?” Tiêu Dã cố gắng phá vỡ sự im lặng trong xe.

Giang Thời Trà mở mắt, liếc nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh: “Tiền, đối với em mà nói chẳng qua chỉ là con số, thứ em muốn là tự do.”

“Đến khi có được tự do thì sao?”

Hắn ít nói, rất ít khi đáp lời người khác, nhưng khi nhìn thấy cô, hắn lại nói nhiều một cách khác thường.

Giang Thời Trà chậm rãi chớp mắt, hàng mi dài khẽ rung động trên mí mắt, che khuất một nửa thần sắc trong đáy mắt.

Đôi môi đỏ khẽ hé mở, giọng nói êm tai nhưng lại mang vẻ xa cách nhàn nhạt: “Em biết anh muốn hỏi gì, sau này không có em đâu.”

Xe đột ngột dừng lại, quán tính khiến Giang Thời Trà nghiêng người về phía trước. Cô ổn định lại tư thế, nghiêng đầu nhìn Tiêu Dã, chỉ thấy khớp ngón tay hắn nắm chặt vô lăng trở nên trắng bệch, đôi mắt sau cặp kính râm ẩn trong bóng tối, khó phân biệt cảm xúc.

Rất lâu sau, hắn mới lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ nghẹn ngào khó tả: “Giữa chúng ta thật sự không có bất kỳ khả năng nào sao?”

Giang Thời Trà lười biếng vuốt nhẹ mái tóc hơi xoăn, “Em đã trả lờianh  rất nhiều lần rồi, nhưng em cũng không ngại lặp lại lần nữa.”

“Em và anh, không có khả năng đâu.”

Tiêu Dã nghiến chặt răng, lồng ngực như có một cơn sóng phẫn nộ dữ dội đang cuộn trào, nhưng lại bị hắn cố kìm nén.

Hắn chậm rãi tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt phủ đầy tơ máu, chăm chú nhìn thẳng vào Giang Thời Trà, như muốn dùng ánh mắt xuyên thấu cô.

“Anh…”

Nhưng Giang Thời Trà lúc này lại chẳng còn tâm trí nào để ý đến những gì hắn muốn nói, bởi vì phía trước có một chiếc xe hơi mất lái đang lao thẳng về phía bọn họ.

Thân xe khổng lồ mang theo một luồng khí thế đáng sợ, tiếng động cơ gầm rú chấn động không khí.

Tiêu Dã vội vàng nắm chặt vô lăng, muốn cứu vãn tình hình, nhưng đã quá muộn.

Chiếc xe hơi lớn đâm mạnh vào xe của họ, tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, túi khí lập tức bung ra, lực va chạm mạnh mẽ ép Giang Thời Trà và Tiêu Dã xuống ghế.

Giang Thời Trà chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đầu đau nhức dữ dội, chất lỏng ấm nóng chảy xuống từ trán.

Ngay khoảnh khắc ý thức tan biến, trong đầu cô vang lên một giọng nói điện tử lạnh băng.

【Đinh, chúc mừng ký chủ đã trói định thành công hệ thống pháo hôi ~】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play