Nơi đế hậu ngồi xem thi đấu là một tòa lầu các hai tầng, lên xuống đều phải đi qua từng bậc thang gỗ.
Vì có khẩu dụ vừa ban của Vĩnh Xương đế, cung nhân đã chuẩn bị sẵn mấy tấm ván gỗ dài, lúc Huệ vương chưa cần thì đặt đứng sát lan can hai bên, đến khi cần dùng thì mới thả xuống.
Xe lăn lại được đẩy trở lại phía bên này, Khang vương lần nữa chen đẩy Thanh Ải và Phi Tuyền ra, tự mình đẩy nhị đệ lên lầu.
Nói về tướng mạo thì thôi, Khang vương sở hữu một thân hình cao lớn cường tráng, hai cánh tay căng chặt, mỗi bước chân đều vững vàng đạp lên tấm ván gỗ, đẩy xe vô cùng cẩn thận và chắc chắn.
Khánh vương đi sau Khang vương nửa bước, bước trên đoạn bậc thang hẹp còn lại bên cạnh tấm ván, để lỡ đâu Khang vương sức yếu lực kiệt còn có thể kịp thời giúp một tay, đúng là một cảnh huynh đệ hòa thuận đậm tình huynh hữu.
Nếu nói khi nãy Khánh vương còn vì thua dưới tay nhị ca mà cảm thấy mất mặt, thì lúc này nhìn gương mặt vô cảm của nhị ca dựa vào thành xe, rồi lại nhìn giọt mồ hôi dần thấm ra trên trán đại ca, tâm tình khó chịu của hắn lập tức tan biến không còn sót lại chút nào. Nhị ca giờ đã thành nửa người tàn phế, hắn còn tranh giành gì nữa? Chỉ cần trong số bốn huynh đệ, hắn vẫn là người nổi bật nhất thì đã đủ.
Diêu Hoàng đi sau Khánh vương, nhìn rõ dáng vẻ vừa gắng sức vừa cố làm ra vẻ tự nhiên của Khang vương, cũng thấy được ánh mắt thương hại từ trên cao của Khánh vương dành cho Huệ vương nhà mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT