Diêu Hoàng tựa đầu lên vai Huệ Vương, hàng mi mảnh khẽ khép lại, vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng dịu dàng hắt đến từ đài nến hình hoa sen đối diện giường La Hán.
Đêm khuya yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở khi nặng khi nhẹ của nàng, xen lẫn âm thanh khe khẽ khi mu bàn tay của Huệ Vương lướt trên lớp vải gấm khắc tơ.
Diêu Hoàng biết, Huệ Vương vẫn luôn nhìn nàng, giống như khi vẽ tranh nàng, chuyên chú vô cùng.
Diêu Hoàng hy vọng bản thân lúc này vẫn còn đẹp trong mắt hắn, nhưng nàng đã không thể kiềm chế được tiếng thở của mình nữa rồi.
Nàng nắm lấy tay hắn, khẽ khàng cầu xin:
“Vương gia, lên giường đi.”
Triệu Tuỵ không đáp, cũng không buông tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play