Trụ Tử lay cánh cửa, liên tục xác nhận người vừa nói câu đó có phải là dì Tô của cậu không. Nhìn ba lần vẫn không sai, đúng là dì Tô của cậu nói.
Mã Tiểu Lệ phản ứng vẫn khá nhanh, sẽ không dễ dàng bị Tô Tiếu Tiếu dụ dỗ: “Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi còn tiền gì? Tôi là đến đòi tiền, bọn họ còn thiếu tiền của tôi đây.”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Tôi không nói bậy. Những khoản nợ phát sinh trước khi các người ly hôn thì cô có nghĩa vụ gánh một nửa. Tôi thấy dì Triệu một nhà cũng không thể lấy ra tiền được, nếu các người thiếu tôi trước khi ly hôn thì tôi đương nhiên sẽ tìm cô đòi, cô không ý kiến gì chứ?”
Mã Tiểu Lệ: “Cô……” Đồng chí nữ này nhìn người đâu ra đấy sao lại không nói tiếng người thế? Cái gì mà tìm cô đòi?
Mã Tiểu Lệ nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói một câu: “Ai không ý kiến chứ? Chúng tôi đều đã ly hôn, họ thiếu tiền cô thì liên quan gì đến tôi chứ, cô dựa vào đâu mà tìm tôi đòi?”
Tô Tiếu Tiếu đang chờ những lời này của cô ta. Triệu Tân Muội không ngốc, Tô Tiếu Tiếu đã trải bậc thang đến tận đây cho cô, nếu cô ấy còn không hiểu thì đúng là ngốc.
“Vậy nếu cô và con trai tôi đã ly hôn rồi, thì dựa vào đâu mà đến đòi nhà của tôi? Là thấy tôi và con trai tôi dễ bắt nạt sao? Cô chẳng phải là nhắm trúng Điềm Điềm là báu vật của con trai tôi, cô nói gì chúng tôi cũng phải đáp ứng sao? Vậy thì bây giờ tôi nói cho cô biết, con trai tôi hèn nhát chứ tôi không hèn. Nhà này đứng tên tôi, cô đòi không được đâu. Cô nhất quyết muốn mang Điềm Điềm đi, vậy thì hỏi xem cái tòa án gì đó có đồng ý không, thẩm phán có đồng ý không. Tôi không tin, trước đây chính cô là người vứt bỏ chồng bỏ con gái nói không cần là không cần, bây giờ muốn là phải có, cô coi Điềm Điềm là cái gì vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play