Từ trong nhà đi ra là một người chừng 60 tuổi, dáng người gầy gò, quần áo gọn gàng. Ông ta đeo kính gọng vàng, hai bên thái dương đã bạc trắng, giữa môi trên để hai hàng ria mép được cắt tỉa rất chỉnh tề. Người ông ta toát ra vẻ nho nhã của một học giả, nếu mặc thêm chiếc áo choàng dài màu xanh, chắc chắn sẽ trông như một bậc thầy văn học.
Đối phương còn kinh ngạc hơn cả Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành, phải mất một lúc mới run rẩy môi, từ từ hỏi: “Hàn, Hàn Thành? Cậu là, cậu là Hàn Thành ư?”
Hàn Thành hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt lại, gọi ra một tiếng xưng hô đã hơn hai mươi năm không gọi: “Bác cả.”
Tô Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn Hàn Thành. Bác cả ư? Người bác cả năm xưa vì một nhát xẻng lỡ tay giết chết cô ruột rồi bỏ ra nước ngoài sao?
Trong tưởng tượng của Tô Tiếu Tiếu, “bác cả” là một tên thổ phỉ vì tiền mà bất chấp tình thân. Ông ta hẳn phải toát ra vẻ hung dữ, chứ không phải một học giả nho nhã, gầy gò như thế này. Tô Tiếu Tiếu thật sự rất khó tưởng tượng ông ta từng vì tiền mà trở nên điên cuồng đến vậy.
Hàn Tùng Bách gần quê hương nên nỗi nhớ nhung càng da diết, nước mắt già nua tuôn rơi. Ông ta muốn tiến lên nắm tay cháu nhưng lại không dám, cuối cùng siết chặt nắm đấm hỏi: “Hàn Thành, cha mẹ con, họ vẫn khỏe chứ?”
Hàn Thành lắc đầu: “Họ đều mất rồi, ngã xuống trên chiến trường mười mấy năm trước.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT