Đại Bảo và Tiểu Bảo đã một năm không gặp Tiểu Trụ Tử, mừng rỡ đến nỗi ném hết rác trên tay sang một bên, ôm Tiểu Trụ Tử quay tít.
Đại Bảo nói: “Tiểu Trụ Tử, em cao lên nhiều thật đấy, cao hơn cả anh rồi này!”
Tiểu Bảo nói: “Tiểu Trụ Tử, sao em nhìn khác khác thế nhỉ?”
Người ta vẫn nói, trẻ con thay đổi môi trường sống có thể lớn rất nhanh. Tiểu Trụ Tử khi chuyển đến nhà Tô Tiếu Tiếu thì lớn vọt một đợt, khi về lại với cha mẹ ruột mình lại lớn thêm một đợt nữa. Tiểu Trụ Tử tám tuổi từ chỗ thấp bé nhất trong đám nhóc đã trở thành đứa "trổ giò" nhanh nhất trong bốn đứa, cao hơn Đại Bảo một chút. Tiểu Cơm Nắm vẫn còn hơi mũm mĩm, còn Tiểu Trụ Tử thì gương mặt đã bớt đi nét trẻ con, ngũ quan trở nên sắc nét hơn, không khó để nhận ra lớn lên chắc chắn sẽ là một chàng trai khôi ngô.
Tiểu Cơm Nắm ôm rác đến: “Khác thế nào? Em nhìn hàng ngày mà, vẫn vậy mà, ôi, Tiểu Trụ Tử, em từ thủ đô về có vẻ hơi khác thật.”
Tiểu Cơm Nắm nhất thời không nói ra được cụ thể khác chỗ nào, nghiên cứu nửa ngày mới kết luận: “Em mặc quần áo mới! Bảo là Tết cùng nhau mặc áo bông bà làm, sao em lại lén mặc quần áo mới!”
Tiểu Trụ Tử hơi dở khóc dở cười, giải thích: “Trên tàu gặp một cụ say xe nôn đầy người em, nên mới phải thay bộ này. Các anh đều có mà, mẹ em mua cho mọi người mỗi người một bộ, Tiểu Bánh Bao Thịt với Tiểu Bánh Trôi cũng có, đúng rồi, Yêu Bảo cũng có.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play