Lúc đó Lâm Dục vẫn còn ở trong nội viện, Lâm Hướng Vãn sợ làm phiền đến ca ca, lại lo bị liên lụy nên vội vàng ngăn lại nói: “Điện hạ định đi đâu vậy? Nội tử của thần đang nghỉ tạm ở phía hồ sen cơ mà.”
Trần Thu Minh nhướn mày lộ ra vẻ mặt như đã đoán trước: “Ồ? Vậy mà để người như thế ở ngoài? Quả nhiên là người của Giáo Phường Tư.”
Theo quy củ, nữ khách vào phủ nếu chưa thành hôn thì nam giới trong phủ đều phải ở nội viện không được tự ý ra ngoài.
Lúc này Lâm Thư cũng chạy theo kịp, thấy Trần Thu Minh cứ thế đi thẳng về phía hồ sen, không khỏi lo lắng thấp giọng nói với Lâm Hướng Vãn: “Con không sợ tam điện hạ để mắt tới Vân Thần rồi đem người cướp đi sao? Việc như vậy trước đây chẳng phải từng có rồi ư?”
Lâm Hướng Vãn khẽ lắc đầu: “Không sao đâu. Dù gì nàng cũng là tam điện hạ chẳng lẽ lại đi nhặt người ta bỏ lại mà dùng?”
Nghe vậy Lâm Thư vô thức nhìn con gái. Mấy ngày nay sống cùng nhau, bà có thể nhận ra Lâm Hướng Vãn có vẻ thật lòng với nam nhân kia. Nhưng câu vừa rồi lại làm bà cảm thấy có gì đó lạnh lùng và hờ hững.
Như thể Vân Thần chỉ là món đồ đã dùng qua, người khác nhặt lấy cũng chả sao, thậm chí còn là điều nên tránh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play