“Trong quân doanh sao còn giữ nam nhân?” Vừa hỏi Lâm Hướng Vãn vừa bước đến bên giường, mặt không biểu cảm vén lên lớp chăn mỏng còn sót lại trên người nam nhân.
Trên người hắn đã xuất hiện các mảng đỏ lấm tấm nhưng tình trạng không nghiêm trọng như nàng tưởng.
“Trong quân doanh vẫn có vài người như thế,” vị quân y tưởng nàng không biết quy củ ôn tồn giải thích, “Ban ngày làm việc lặt vặt ở hậu doanh, lúc nhàn rỗi thì… thường bị dùng để giải tỏa dục vọng.”
“À.” Lâm Hướng Vãn nhàn nhạt đáp một tiếng, theo bản năng nhìn xuống phần eo của nam nhân — thủ cung sa đã không còn.
Thương hàn là bệnh phát nhanh mà cũng khỏi nhanh, thường hoặc chưa kịp chữa thì chết, hoặc được cứu kịp thời thì qua khỏi. Nhưng nam nhân này lại nằm triền miên thế kia xem ra không bình thường.
“Nói đã trị lâu mà bệnh cũng không nặng sao ngươi lại bảo là sống chẳng còn được bao lâu?” Lâm Hướng Vãn trầm ngâm một lát, cuối cùng cởi áo choàng của mình khoác lên người hắn che đi phần thân thể trần trụi.
“Không phải là trị không được… mà là…” quân y lộ vẻ áy náy, nhỏ giọng đáp “Trong doanh thật sự đã thiếu thuốc. Thường thì ai bị bệnh huynh đệ góp ít bạc là ổn. Nhưng hắn thì…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play