Chín rưỡi sáng, Phương Tri Hiểu mới chậm rãi xuất hiện.
Cô nàng không cao, mặc quần yếm, buộc tóc đuôi ngựa cao vút, nhảy nhót như một cái lò xo nhỏ lao tới chỗ Lý Quỳ Nhất. Ôm nhau một lúc vẫn chưa đủ, cô còn cố tình hôn chụt một cái rõ to lên mặt Lý Quỳ Nhất.
Lý Quỳ Nhất giơ tay lau mặt.
Phương Tri Hiểu lập tức hét toáng lên:
“Ý cậu là sao đấy? Chê tớ à?!”
Lý Quỳ Nhất không nói gì, chỉ mím môi cười.
Bà của Phương Tri Hiểu cũng đến, đang ngồi dưới khán đài. Bà không hiểu mấy trò đùa giỡn của tụi nhỏ, thấy thế liền vội vàng lên tiếng:
“Hiểu Hiểu, cháu đừng bắt nạt bạn.”
“Cháu bắt nạt gì chứ.”
Phương Tri Hiểu bĩu môi lầm bầm, rồi kéo tay Lý Quỳ Nhất xuống khán đài:
“Bà ơi, sao bà lại thiên vị người ngoài vậy chứ? Cháu mới là cháu ruột của bà mà!”
Bà nghiêm túc đáp:
“Ai có lý thì bà đứng về phía người đó.”
Lý Quỳ Nhất bị hai bà cháu chọc cho cười nghiêng ngả. Thực ra cô rất thân với gia đình Phương Tri Hiểu. Hồi học cấp hai ở nội trú, cuối tuần cô thường về nhà Tri Hiểu, ăn tối ngon lành do ba bạn ấy nấu, sau đó hai đứa chen nhau ngủ trên chiếc giường nhỏ của Phương Tri Hiểu, sáng hôm sau lại cùng nhau tới thư viện thành phố làm bài tập.
Ban đầu Lý Quỳ Nhất còn ngại ngùng, nhưng gia đình Phương Tri Hiểu rất nhiệt tình. Mẹ bạn ấy thậm chí còn mua quà cảm ơn cô:
“Nhờ cháu dạy kèm mà điểm toán của Hiểu Hiểu mới từ không qua nổi lên được hơn 110 điểm, công lao lớn nhất là của cháu đó.”
Sau khi có kết quả thi tốt nghiệp cấp hai, cả nhà Phương Tri Hiểu còn mời Lý Quỳ Nhất một bữa hoành tráng ở nhà hàng. Theo lời họ nói, nếu không nhờ cô, Phương Tri Hiểu chắc chắn đã không đỗ vào Nhất Trung.
Lý Quỳ Nhất nghe vậy mà đỏ cả mặt, trong lòng nghĩ chắc là Phương Tri Hiểu đã nói quá lên trước mặt người nhà thôi. Thực ra Phương Tri Hiểu cũng rất cố gắng, chỉ là hơi bộp chộp, học hành cứ như đập đầu mỗi nơi một nhát, cuối cùng chẳng rõ mình đang học gì. Cô chỉ giúp bạn mình định hướng, dạy cách xây dựng hệ thống kiến thức và phân tích ý đồ ra đề từ góc độ ôn thi mà thôi.
Phương Tri Hiểu lúc nào cũng nói cô có “hỏa nhãn kim tinh”, tức là chỉ liếc qua đề là biết phải giải bằng cách nào. Kỹ năng ấy đến giờ vẫn khiến Phương Tri Hiểu ngưỡng mộ không thôi.
“À đúng rồi, soái ca đâu? Đi mất rồi à?”
Phương Tri Hiểu kiễng chân, đảo mắt một vòng quanh nhà thi đấu, giọng hơi thất vọng.
“Ừ, đi rồi.”
Lý Quỳ Nhất gật đầu, nhớ lại dáng vẻ lúc Hạ Du Nguyên rời đi:
“Mà là đi với vẻ tức tối nữa kìa. Cho nên tớ mới bảo cậu đừng kỳ vọng quá, có khi tính tình cậu ta không tốt lắm đâu.”
Nhưng khi đối diện với soái ca, Phương Tri Hiểu luôn rất khoan dung:
“Không sao, đồ ngon không sợ muộn, chiều gặp lại cũng như nhau thôi. Với lại, người đẹp mà tính khí hơi tệ thì có làm sao đâu?”
Lý Quỳ Nhất cứng họng không biết đáp gì. Ngược lại, bà của Phương Tri Hiểu hình như hiểu lờ mờ hai đứa đang nói gì, liền cằn nhằn:
“Xem người ấy à, đừng có chỉ nhìn cái mã bên ngoài. Dù đẹp tới mấy, mà nếu là một người…”
Sau khi Phương Tri Hiểu ký tên xong, hai cô gái cùng nhau đi làm thẻ cơm và giấy phép học sinh bán trú, sau đó dẫn bà đi dạo quanh ngôi trường mới. Trường Nhất Trung rất rộng, giữa những tán cây rợp bóng là những mảng tường đỏ rực rỡ, nắng vàng lấp lánh loang lổ rơi xuống đường rừng. Dọc đường còn có hồ nước, có đình nghỉ, hành lang phủ đầy dây tử đằng, cả đài phun nước và hòn non bộ…
Mà hòn non bộ đó thật sự rất cao, gần như ngang tầng ba tòa giảng đường, mặt đá bị nước phun làm ướt sũng, mọc đầy rêu xanh, trông vô cùng trơn trượt. Lý Quỳ Nhất bất chợt thấy rằng, nếu thông báo toàn trường phê bình Hạ Du Nguyên một trận thì cũng không quá đáng.
Chiều theo bước đi chậm chạp của bà, hai người cũng đi rất chậm. Đợi đến khi dạo hết khuôn viên trường, đã gần mười một giờ trưa. Bà không muốn ăn mấy món chiên xiên, bánh kẹp, hay lẩu cay mà học sinh yêu thích quanh trường, nên tự bắt xe buýt về nhà. Phương Tri Hiểu thì kéo Lý Quỳ Nhất đi ăn món “miến chua cay Nhiêu Ký”, bảo là thấy tiền bối khóa trước khen ngợi hết lời trên diễn đàn trường.
Ngon hay không thì Lý Quỳ Nhất chưa biết, chỉ biết là ớt ở đây thật sự “mạnh đô”, cay đến mức môi cô đỏ ửng, mắt đỏ hoe, má cũng đỏ rực, cả đầu óc cũng bị cay đến choáng váng. Phương Tri Hiểu nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác hiếm có của cô mà cười ngặt nghẽo:
“Crayon Xiao Kui* ơi, cậu đúng là đồ gà mờ!”
(*Chú thích: “Crayon Xiao Kui –là cách chơi chữ theo “Crayon Shin-chan” ý Phương Tri Hiểu là trêu Lý Quỳ Nhất ngốc nghếch đáng yêu như nhân vật hoạt hình vậy.)
Sau khi ghé tiệm trà sữa uống một ly nước chanh đá, Lý Quỳ Nhất cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Trong tiệm có điều hòa, hai người bèn ngồi lì đến tận một giờ chiều mới chậm rãi tản bộ đến khu giảng đường.
Lớp 1 nằm ngay tầng một, còn lớp 12 ở tầng ba. Nếu là bình thường, Phương Tri Hiểu nhất định sẽ than vãn vài câu, nhưng lúc này cô lại vô cùng phấn khích.
“Tan học chờ tớ nhé!” – cô ném lại một câu rồi “tưng tưng tưng” chạy vọt lên lầu – “Yeah, đi ngắm soái ca thôi!”
Niềm vui của một cô nàng mê sắc đẹp thật sự đơn giản đến lạ thường.
Lý Quỳ Nhất bất lực lắc đầu, quay người vào lớp. Trong lớp chỉ có bốn, năm người, ngồi rải rác, rất yên tĩnh, ai nấy đều giữ lại sự rụt rè và im lặng của lần đầu gặp gỡ. Lý Quỳ Nhất chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, khi đứng ngoài quan sát, cô đã để ý đến vị trí này: từ khung cửa sổ có thể nhìn ra một khu vườn nhỏ, trong vườn có một hồ nước nông nông, phong cảnh khá đẹp.
Cô lấy từ trong cặp ra một cuốn sách, thì bỗng chiếc điện thoại kẹp giữa các lớp sách rung nhẹ một cái.
Phương Tri Hiểu: Soái ca vẫn chưa tới QAQ
Lý Quỳ Nhất: Rồi sẽ tới thôi.
Ngay lúc ấy, một tràng bước chân thanh thoát vang lên, “tạch” – “tạch” – “tạch”, nhịp điệu nhẹ nhàng, êm tai, tựa như giọt mưa đều đặn rơi dưới mái hiên.
Mọi người trong lớp đều nhìn về phía cửa.
Là cô gái xinh đẹp tuyệt trần lúc nãy. Cô khoác tay thân mật với một nữ sinh khác, cùng nhau bước vào lớp. Sau khi đi một vòng quanh phòng học, cô chỉ vào chỗ ngồi hàng thứ ba ở giữa và nói:
“Chúng ta ngồi đây đi, chỗ này dễ được thầy cô để ý nhất.”
Câu nói nghe qua thì không có gì, nhưng ngẫm kỹ thì lại cực kỳ phô trương.
Tựa như sau khi bước vào tuổi dậy thì, mục tiêu chung của hầu hết mọi người đều trở thành “không bị chú ý đến”. Dùng quần áo rộng thùng thình để che đi cơ thể chưa hoàn hảo, thà phát tiết trong nhật ký hay blog cá nhân cũng nhất quyết không giao tiếp với thế giới bên ngoài, giống như một cái cây nhỏ đang mọc cành tứ tung thì đột ngột bắt đầu tự tỉa tót mình lại.
Có lẽ đó là sự thức tỉnh của ý thức bản thân, Lý Quỳ Nhất nghĩ – cảm thấy cả thế giới đều là “khán giả tưởng tượng” của mình, thế nhưng bản thân lại chưa đủ hoàn hảo để đem ra cho thiên hạ đánh giá, cho nên chỉ muốn ẩn mình.
Vậy thì cô gái ngạo nghễ trước mắt này thuộc kiểu gì?
Cô ấy có một sự tự tin tuyệt đối với chính mình – Tôi rất ổn, tôi hoàn hảo, cho nên mọi ánh mắt có thể đặt lên tôi.
Tựa như một viên ngọc trai sáng bóng không tì vết, rực rỡ chói lòa.
Sau khi “cô gái ngọc trai” ngồi xuống, cô cũng trở nên im lặng, nhanh chóng rút điện thoại ra gõ tin nhắn lia lịa, như thể đang nhắn với ai đó. Lý Quỳ Nhất thu lại ánh nhìn, quay về với cuốn sách trên tay – một quyển đọc ngoài giờ: “Những đóa hoa dành tặng Algernon”.
Khi đọc sách, cô luôn rất tập trung. Dù người trong lớp đến rồi lại đi, âm thanh dần ồn ào hơn, cô cũng chẳng mảy may chú ý. Mãi đến khi có ai đó “phịch” một cái ngồi xuống ghế bên cạnh, cô mới mơ màng ngẩng đầu lên.
Ồ, là cô gái có tóc mái bằng, đeo băng đô cùng đôi mắt to tròn kia. Thấy Lý Quỳ Nhất nhìn sang, cô bạn mỉm cười ngượng ngùng:
“Chào cậu, tớ tên là Chu Phương Hoa.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Thì ra Chu Phương Hoa là con gái à.
“Chào cậu, tớ là Lý Quỳ Nhất.”
“Cậu chính là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba của thành phố bọn mình đấy à?!” –
Mắt Chu Phương Hoa mở to hơn, đầy kinh ngạc.
Một nam sinh ngồi hàng ghế trước nghe được đoạn đối thoại của hai người, đột nhiên quay đầu lại:
“Wow, thủ khoa! Rất hân hạnh, rất hân hạnh.”
Cậu giơ tay ra:
“Chào cậu, tớ là Phan Quân Manh.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Sao cái tên Phan Quân Manh lại là con trai được vậy trời?!
Cô liếc nhìn điện thoại xem giờ, còn ba phút nữa là hai giờ. Trên màn hình là hàng loạt tin nhắn chưa đọc từ Phương Tri Hiểu.
Phương Tri Hiểu: Aaaa thật sự rất đẹp trai!
Phương Tri Hiểu: Khoảnh khắc cậu ấy bước vào, tớ liền biết người đẹp trai cậu nói là cậu ấy!
Phương Tri Hiểu: Cậu ấy ngồi chéo phía sau tớ!!!
Phương Tri Hiểu: Tớ chỉ cần liếc đuôi mắt là có thể thấy cậu ấy!
Vài phút sau.
Phương Tri Hiểu: Cậu ấy tên là Hạ Du Nguyên!
Phương Tri Hiểu: Tên cũng hay nữa chứ!
Phương Tri Hiểu: A, tớ yêu mất rồi!
Lý Quỳ Nhất: Congratulations!
Liếc quanh lớp học, bên trong đã chật kín người, toàn đầu là đầu. Đúng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm cầm theo một xấp danh sách và sổ tay bước vào lớp, Lý Quỳ Nhất vội nhét điện thoại vào ngăn bàn.
Lớp học nhanh chóng yên tĩnh lại. Giáo viên chủ nhiệm đặt tài liệu lên bàn giảng, mỉm cười nhẹ:
“Chào các em, cô tên là Lưu Tâm Chiếu, là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy ngữ văn lớp mình. Học kỳ đầu tiên của lớp 10, cô sẽ đồng hành cùng các em.”
“Sao chỉ có một học kỳ thôi ạ?” – Có bạn thắc mắc.
Lưu Tâm Chiếu đáp:
“Đương nhiên là vì học kỳ sau chúng ta sẽ phân ban Khoa học Tự nhiên và Khoa học Xã hội mà.”
“A——” Lời của cô khiến cả lớp dậy sóng, mọi người nhìn nhau ngơ ngác:
“Phân ban sớm vậy sao? Không phải là đến lớp 11 mới phân ạ?”
Cũng có bạn hiểu rõ nội tình lên tiếng:
“Trường Nhất Trung vẫn luôn như thế, học kỳ hai lớp 10 là phân ban rồi.”
Lưu Tâm Chiếu gõ nhẹ lên bàn giảng, ra hiệu cho cả lớp yên lặng:
“Cho nên, điểm số mỗi kỳ kiểm tra hàng tháng, giữa kỳ, cuối kỳ trong học kỳ này đều sẽ là căn cứ để phân lớp sau này, quyết định xem các em có thể vào lại lớp thí điểm hay không.”
Lúc cô nói câu này, vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng áp lực lại lập tức bao trùm cả lớp, đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Không cần căng thẳng như vậy đâu.” – Cô nhẹ nhàng trấn an – “Ít nhất thì kỳ thi đầu tiên cũng phải một tháng nữa cơ. Mà hiện tại, điều chờ đợi các em là cuộc sống cấp ba đầy mới mẻ. Ví dụ như——”
Cả lớp nín thở chờ đợi.
“Huấn luyện quân sự!”
“Í——” – Cả lớp đồng loạt rên rỉ.
“Cuộc sống sẽ không thảm hơn chuyện phải huấn luyện quân sự đâu! Trừ khi——” Lưu Tâm Chiếu nở nụ cười gian xảo: “Trước khi huấn luyện quân sự, mỗi bạn đều phải lên bục giảng tự giới thiệu bản thân trong vòng một phút.”
Tiếng than vãn suýt nữa thì làm rung nóc lớp.
“Cô giáo chủ nhiệm này lém lỉnh ghê.” – Chu Phương Hoa ghé sát mặt Lý Quỳ Nhất, thì thầm.
Lý Quỳ Nhất gật đầu đồng tình. Nhưng Phan Quân Manh lại đột ngột quay đầu, phụ họa:
“Nếu giáo viên chủ nhiệm tỏ ra thân thiện, nhưng học sinh cô ấy dạy lại đạt thành tích rất cao… Thì tám chín phần mười cô ấy là ‘đại lão’ đấy.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy Lưu Tâm Chiếu gọi luôn:
“Vậy thì—— bắt đầu từ bạn Phan Quân Manh nhé.”
Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa liếc nhìn nhau, lập tức nín thinh.
Bị gọi bất ngờ lên bục, Phan Quân Manh gãi đầu, lắp ba lắp bắp:
“Chào mọi người, tớ tên là Phan Quân Manh, hì hì, tên tớ hơi giống tên con gái…”
Cả lớp đều nể tình bật cười.
“Ờm… bình thường tớ thích xem phim, nghe nhạc, thỉnh thoảng cũng chơi game…” – cậu dè dặt liếc Lưu Tâm Chiếu một cái, lập tức chữa lại – “Nhưng tuyệt đối không nghiện game đâu ạ! Vậy thôi, cảm ơn mọi người!”
“Có đủ một phút không nhỉ?” – Lưu Tâm Chiếu hỏi.
“Khônggggggggg!” – Cả lớp đồng thanh gào to, xem náo nhiệt không ngại to chuyện.
“Xem ra các bạn không muốn tha cho bạn ấy rồi!”
Thế là bạn Phan Quân Manh bị kéo dài thời gian, phải bịa ra đủ thứ chuyện như nhà có ba người, nuôi một con mèo với một con chó, cuối cùng cũng chạm được mốc một phút. Các bạn bên dưới cũng vội vàng chuẩn bị bài, định lúc nói thì ho vài tiếng chiến thuật để kéo dài thời gian.
Lý Quỳ Nhất cũng thuộc nhóm “ám ảnh tự giới thiệu”, đơn giản là vì bản thân chẳng có gì nổi bật để nói. Đến lượt cô, đành tự giễu:
“Chào mọi người, tớ là Lý Quỳ Nhất, nhưng nhiều người vẫn quen gọi tớ là Lý Quỳ.”
Tự trào luôn là cách tốt nhất để kéo gần khoảng cách, cả lớp dưới đều bật cười thiện ý.
“Vì vậy, sở thích của tớ là uống rượu, ăn thịt, đánh bạc, một lòng ủng hộ sự nghiệp vĩ đại của đại ca Tống Giang, ngoài ra còn đọc sách và nghe nhạc. Nói đến sách, tớ không thích kiểu như Thủy Hử hay Đãng Khấu Chí, vì nhân vật trong đó kết cục đều quá thảm. Tớ vẫn thích đọc Dư Hoa, Trương Ái Linh hay Kafka hơn, vì tớ thích… thấy người khác thảm. Bài hát yêu thích nhất là Hảo Hán Ca, đôi khi cũng theo trend nghe Châu Kiệt Luân với One Direction…”
Những lời ấy được cô nói ra bằng vẻ mặt bình thản, tốc độ nói chậm rãi, biến một màn tự giới thiệu kỳ cục trở nên nghiêm túc, làm cho nó càng thêm buồn cười.
Dù chỉ đơn giản giới thiệu tên tuổi và sở thích, nhưng cô lại dễ dàng nói tròn một phút.
Tạ ơn Lý Quỳ, amen.
Khi cô trở lại chỗ ngồi, Phan Quân Manh lại quay sang, nói với vẻ ngưỡng mộ:
“Cậu chắc chẳng bao giờ sợ thiếu chữ khi viết văn nhỉ…”
Những màn giới thiệu sau đó, Lý Quỳ Nhất chỉ nghe loáng thoáng, chẳng mấy để tâm. Điều duy nhất khiến cô thấy an ủi là: cô gái xinh đẹp kia thật sự tên là Hạ Nhạc Di, nói rằng mình thích cosplay và nghiên cứu chiêm tinh.
Sau khi mọi người giới thiệu xong, cô Lưu Tâm Chiếu lại chọn lớp trưởng để phụ trách công việc trong đợt huấn luyện quân sự. Trong lớp chỉ có mình Hạ Nhạc Di giơ tay tranh cử, vì thế cô đã trở thành lớp trưởng một cách thuận lợi.
Sau khi phát đồng phục huấn luyện quân sự và dặn dò thêm một vài điều cần chú ý, Lưu Tâm Chiếu liền cho học sinh tan học. Tuy nhiên, cô gọi Lý Quỳ Nhất lại, nói rằng ngày kết thúc huấn luyện quân sự cũng chính là lễ khai giảng, mà cô – với tư cách thủ khoa toàn trường – sẽ phải đại diện học sinh lên phát biểu. Cô giáo bảo cô tranh thủ thời gian viết trước bản thảo.
Lý Quỳ Nhất gật đầu đồng ý.
Sau khi chào tạm biệt cô Lưu Tâm Chiếu, Lý Quỳ Nhất ở lại lớp chờ Phương Tri Hiểu. Lúc này, cô nhận được thêm một tin nhắn nữa từ Phương Tri Hiểu:
“Lý Quỳ, tớ thất tình rồi.”
Lý Quỳ Nhất: ?
Lý Quỳ Nhất: Nhanh thế.
Chắc là Hạ Du Nguyên có bạn gái rồi, Lý Quỳ Nhất đoán.
Chờ gần nửa tiếng sau, lớp 12 mới tan học. Phương Tri Hiểu lao vào lòng Lý Quỳ Nhất, uể oải nói:
“Soái ca… không giống như tớ tưởng tượng.”
“Không giống chỗ nào?” – Lý Quỳ Nhất hỏi.
“Cậu ấy ngồi ở bàn sát cửa sổ mà, ngay chỗ đó bị bong một mảng vữa tường. Thế là cậu ấy nghiền nhỏ phấn viết bảng, trộn với nước rồi tự đi trét lại chỗ tường đó. Cô giáo chủ nhiệm đang đứng giảng thì cậu ấy cứ cúi đầu trét tường… Rồi bị mời lên đứng phạt trước bục giảng.”
“Ờm…” – Lý Quỳ Nhất không biết phải nhận xét thế nào, chỉ đành nói: “Cũng… nhiệt tình đấy chứ.”
“Cậu không hiểu gì cả.” – Phương Tri Hiểu bĩu môi: “Tớ yêu là kiểu ‘cao lãnh chi hoa’, không phải mấy anh nhiệt tình trét vữa đâu.”
“Không sao, thiên hạ đâu thiếu hoa thơm cỏ lạ.” – Lý Quỳ Nhất vỗ vai an ủi.
“Đúng!” – Phương Tri Hiểu nắm chặt tay, đôi mắt lại bừng sáng: “Tớ quyết định tiếp tục thích Tô Kiến Lâm!”
Tô Kiến Lâm – chú út của Lý Quỳ Nhất – đúng là một đóa “cao lãnh chi hoa” thứ thiệt.
*****
Tác giả nhắn lại:
Nhiệt tâm thị dân tiểu hạ: Ngươi có ý kiến gì với việc ta bổ tường chắc?