Lần này Tiêu Cửu Linh khóc, như đã khóc cạn nước mắt của kiếp trước.

Kiếp trước, vì mê muội Hàn Nghệ, nàng sẵn lòng đoạn tuyệt với phụ mẫu, nhất quyết muốn gả cho hắn.

Khi bị đuổi khỏi Tiêu phủ, chỉ có Thanh Thược bất chấp tất cả mà theo nàng rời đi.

Khi Tiêu Cửu Linh dẫn theo con và gia nhân lên kinh tìm Hàn Nghệ, cũng chính Thanh Thược dùng thân mình chắn lưỡi đao, mới giúp nàng trốn thoát.

Thanh Thược, là vì nàng mà chết.

May thay, trời cao có mắt, cho nàng - Tiêu Cửu Linh được trở lại quá khứ lần nữa.

Lần này, nàng nhất định không để Thanh Thược gặp nguy hiểm!

"Tiểu thư, chúng ta mau về phủ thôi. Nếu không về sớm, e rằng phu nhân lại mắng người nữa." Thanh Thược không hiểu chủ tử đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trời đã không còn sớm, nếu không quay về thì tiểu thư nhà mình sẽ lại gặp rắc rối.

"Được, chúng ta về thôi." Tiêu Cửu Linh buông Thanh Thược ra.

Khi thấy đôi mắt nàng đỏ hoe và sưng húp, Thanh Thược giật mình hoảng hốt.

Tiêu Cửu Linh kịp trấn an, nói rằng mình không sao, lúc này mới làm cho tiểu nha đầu yên tâm.

“Tiểu thư, vừa nãy khi em đến tìm người, em thấy nha hoàn của Nhị tiểu thư là Thúy Ngạc.”

Khi rời khỏi rừng hạnh, Thanh Thược kể cho Tiêu Cửu Linh phát hiện của mình.

“Chẳng lẽ Nhị tiểu thư cũng đến Quang Hóa Tự? Không phải nàng ấy vẫn còn đang bệnh sao?”

Ánh mắt Tiêu Cửu Linh thoáng u ám.

Nàng cũng muốn biết lý do Tiêu Khanh Nhược xuất hiện ở đây có giống với những gì nàng đang suy đoán hay không.

“Ôi, chúng ta đừng lo chuyện của Nhị tiểu thư nữa.” Thanh Thược thở dài.

Tiêu Cửu Linh quay sang nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu của nàng ấy, không khỏi buồn cười. “Tuổi còn nhỏ, sao đã thở dài như người già vậy.”

Thanh Thược oán giận: “Phu nhân cứ ép tiểu thư phải gả cho người mà tiểu thư không muốn, sau này tiểu thư phải làm sao đây!”

Hôn ước?

Tiêu Cửu Linh khẽ mím môi.

Hôn sự do cha mẹ định đoạt, kiếp trước nàng không muốn gả.

Kiếp này, nàng càng không muốn!

.......…

Tiêu Cửu Linh vừa đặt chân về đến Tiêu gia, liền bị mời ngay đến Viện chủ mẫu.

Tại Lâm Nam Phủ này, phụ thân của Tiêu Cửu Linh, Tiêu Viễn Hạc, đảm nhiệm chức Tri châu Lâm Nam Phủ, thuộc hàng ngũ phẩm.

Tiêu Cửu Linh là đích nữ của Tiêu Viễn Hạc, dĩ nhiên cũng là một tiểu thư nhà quan danh chính ngôn thuận.

Tuy nhiên, với thân phận như vậy, đối với Hàn Nghệ mà nói, nàng vẫn không xứng.

Không chỉ vì phủ Tuyên Quốc Công là nhất phẩm Quốc Công phủ, mà còn bởi Tiêu Cửu Linh đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu gia, mất đi thân phận tiểu thư nhà quan.

Tại triều đại Đại Càn, một quan viên ngũ phẩm được bổ nhiệm ra bên ngoài, ở chốn kinh thành quyền quý chẳng đáng là gì.

Trên đường đến viện của chủ mẫu, Tiêu Cửu Linh hồi tưởng lại những chuyện đã qua, nở một nụ cười đầy chua chát.

Hàn Nghệ cho rằng nàng không xứng.

Nhưng hiện tại, hắn cũng không còn xứng với nữ nhi Tiêu gia nữa.

Cũng chẳng trách được hắn vì con đường thăng tiến mà mưu tính hại nàng.

Chỉ là không biết, kiếp này khi đổi thành Tiêu Khanh Nhược, hắn sẽ hành động ra sao.

Mặc dù Tiêu Cửu Linh đã sáng tỏ một số việc, nhưng vẫn còn nhiều điều nàng chưa thể giải đáp.

Dù vậy, nàng không vội.

"Mẫu thân..." Khi Tiêu Cửu Linh gặp lại mẫu thân ruột của mình, hốc mắt nàng vẫn không khỏi cay xè.

Mẫu thân của nàng, Nghiêm thị, thực ra lại thiên vị đệ đệ của nàng hơn.

Đối với Tiêu Cửu Linh, đích trưởng nữ, Nghiêm thị quan tâm đến việc dạy dỗ nàng giữ gìn nữ giới, nữ đức.

Bởi vì, Nghiêm thị chính là một người phụ nữ như vậy.

Tiêu Cửu Linh vẫn còn nhớ rất rõ, từ nhỏ đến lớn, câu mà Nghiêm thị thường nói với nàng nhất chính là:

Sau này mẹ sẽ chọn cho con một mối hôn sự tốt, để con có thể giúp đỡ đệ đệ của con.

Vậy nên, hôn sự của nàng chỉ là để trải đường cho Tiêu Doãn Trinh sao?

Chính vì lẽ đó, đến khi Tiêu Cửu Linh bàn chuyện hôn sự, nàng mới nảy sinh mâu thuẫn với cha mẹ, bỏ ra ngoài giải khuây, và từ đó gặp Hàn Nghệ.

Nhớ lại, vào lúc này Tiêu Cửu Linh cũng không thể xác định liệu ngày ấy nàng kiên quyết muốn gả cho Hàn Nghệ là vì thật sự yêu hắn sâu đậm, hay một phần cũng vì muốn phản kháng lại phụ mẫu.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Nghiêm thị vẫn là mẫu thân của Tiêu Cửu Linh.

Kiếp trước, từ sau khi nàng rời khỏi Tiêu gia, đã không gặp lại lần nào nữa.

Giờ đây gặp lại, cảm giác như đã trải qua cả một kiếp người.

Chút nổi loạn trong lòng Tiêu Cửu Linh cũng tan biến theo khoảnh khắc này.

Nhưng cùng lúc đó, mối tình mẫu tử ít ỏi còn sót lại trong lòng nàng cũng dần phai nhạt.

Kiếp trước, dù nàng có khó khăn đến đâu, nàng chưa bao giờ tìm đến Tiêu gia hay Nghiêm thị để cầu cứu.

Và Nghiêm thị cũng chưa từng tìm nàng, như thể bà chưa từng có đứa con gái này.

Mãi đến khi tin tức Hàn Nghệ là Thế tử của Tuyên Quốc công truyền đến Lâm Nam Phủ, Nghiêm thị mới gửi thư mời nàng gặp mặt.

Lần đó, nàng đã đến, nhưng chưa kịp gặp mẫu thân thì đã nghe được toan tính của Nghiêm thị từ ngoài cửa.

Nghiêm thị nói, không ngờ rằng nàng lại may mắn như vậy, vô tình mà cưới được Thế tử của Tuyên Quốc công.

Bà còn dự định để Tiêu Doãn Trinh tiếp xúc nhiều với Hàn Nghệ, tốt nhất là nhờ Hàn Nghệ đưa Tiêu Doãn Trinh cùng lên kinh thành.

Đứng bên ngoài cửa, Tiêu Cửu Linh chưa bao giờ ngờ rằng sau mười năm, lần đầu tiên mẫu thân muốn gặp nàng lại là vì Tiêu Doãn Trinh.

Ngay cả khi đã rời khỏi Tiêu gia, nàng vẫn không thể thoát khỏi số phận làm con cờ để trải đường cho Tiêu Vân Trinh.

Ngày hôm đó, Tiêu Cửu Linh cuối cùng không bước vào, mà quay lưng rời đi.

Cho đến hôm nay, khi trọng sinh, nàng mới lại gặp Nghiêm thị.

Nghiêm thị ngồi cao phía trên, sắc mặt lạnh lùng đặt chén trà trong tay xuống.

"Đã trở về rồi, vậy có nghĩ thông suốt chưa?" Nghiêm thị hỏi.

Tiêu Cửu Linh cúi mắt, im lặng. Điều Nghiêm thị hỏi chính là về hôn sự mà bà đã nhắc đến.

Dù là Tiêu Viễn Hạc muốn thăng tiến trên con đường làm quan hay Tiêu Doãn Trinh mới chỉ mười tuổi, mong muốn bái làm đệ tử của Thái tử Thiếu sư vừa về hưu, thì việc Tiêu Cửu Linh gả vào Tô gia ở Lâm Nam Phủ vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Tất nhiên, đây là lựa chọn tốt nhất cho cha mẹ và đệ đệ của nàng.

Tô gia ở Lâm Nam Phủ đã có hơn ba trăm năm lịch sử, dòng dõi thanh quý qua nhiều thế hệ, mỗi đời đều xuất hiện đại nho hoặc văn hào có tầm ảnh hưởng lớn trong giới văn nhân.

Tô gia trải qua ba triều đại mà vẫn không suy, ngay cả Thái tử Thiếu sư vừa mới cáo lão về quê cũng xuất thân từ Tô gia, đủ để thấy sự hưng thịnh của gia tộc này.

Việc Tiêu Viễn Hạc có thể kết thân với Tô gia hoàn toàn nhờ vào chức vụ mà ông được bổ nhiệm ở Lâm Nam Phủ.

Hơn nữa, người mà họ định để Tiêu Cửu Linh gả cho cũng không phải là dòng chính của Tô gia. Không phải vì không muốn, mà là vì…

Không đủ tư cách.

Tiêu Viễn Hạc và Nghiêm thị để mắt đến đích út của Tô gia, thuộc tứ phòng của dòng chính.

Bất kể là chi nào, chỉ cần mang chữ "đích", thì Tiêu gia của họ cũng coi như đã thiết lập được mối quan hệ thân thiết với Tô gia.

Kiếp trước, sau khi Tiêu Cửu Linh cắt đứt quan hệ với gia tộc, nàng dĩ nhiên không còn gả vào Tô gia nữa.

Người gả vào Tô gia chính là Tiêu Khanh Nhược.

Nhưng người nàng ta gả cho không phải là tứ phòng của Tô gia như đã nói, mà lại là chi bên của Tô gia.

Sau đó, Tiêu Cửu Linh bận rộn mưu sinh, chăm lo cho cả gia đình Hàn Nghệ, nên cũng không còn tâm trí để quan tâm đến Tiêu gia và Tô gia nữa.

Tuy nhiên, nàng vẫn biết rằng Tiêu Viễn Hạc không hề thăng quan nhờ mối hôn sự này, và Tiêu Doãn Trinh cũng không đạt được nguyện vọng bái làm để tử của Thái tử Thiếu sư.

"Con không gả." Tiêu Cửu Linh kết thúc hồi tưởng, thẳng thừng từ chối mẫu thân.

“Vô lễ!” Nghiêm thị giận dữ quát.

“Hôn sự của con cái đều do cha mẹ sắp đặt, bà mối làm chứng, đâu có chỗ cho con nói đồng ý hay không!”

Kiếp trước, Tiêu Cửu Linh đã chẳng vì sợ Nghiêm thị mà ngoan ngoãn nghe lời, kiếp này làm sao có thể bị dọa sợ được nữa?

"Mẫu thân bớt giận. Con không muốn gả vào Tô gia, con muốn gả vào phủ Minh Uy Tướng quân." Tiêu Cửu Linh nói ra những toan tính đã suy nghĩ suốt dọc đường.

Vừa thốt ra lời này, ngực nàng như trút được gánh nặng.

Đây chính là bước đầu tiên để nàng thay đổi số phận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play