“Keng——!”
Tiếng chuông chấn động vang lên đinh tai nhức óc.
Tiêu Cửu Linh đột ngột mở mắt.
Bên tai nàng, vang vọng âm thanh gõ mõ.
Hương đàn hương thoang thoảng mãi nơi chóp mũi.
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với bức tượng Phật trong Đại Hùng Bảo Điện của Quang Hóa Tự.
Đôi mắt từ bi nhìn xuống thế gian như đang nhìn nàng.
Quang Hóa Tự?
Hóa ra là trở về ngày nàng tới Quang Hóa Tự.
Sở dĩ Tiêu Cửu Linh nhớ rõ ngày ấy là vì đó là lần đầu tiên nàng một mình đến Quang Hóa Tự cầu phúc, cũng là ngày nàng gặp Hàn Nghệ.
Trước khi được phủ Tuyên Quốc Công tìm thấy, Hàn Nghệ từng được một gia đình trồng hoa nhận nuôi.
Hàn Nghệ xuất hiện ở Quang Hóa Tự để giao hoa chuẩn bị cho lễ Phật đản hai ngày sau.
Đúng vào ngày này, nàng không vui với mối hôn sự cha mẹ sắp đặt, liền một mình chạy đến Quang Hóa Tự giải khuây.
Tiêu Cửu Linh vẫn nhớ rõ, hôm nay nàng đã cầu trước Phật một tấm thẻ cầu phúc. Khi định ném thẻ cầu phúc lên cây cổ thụ để cầu nguyện, nàng vô tình làm rơi trúng Hàn Nghệ đang đi ngang dưới gốc cây.
Chính lần gặp gỡ bất ngờ đó, Tiêu Cửu Linh đã bị ngoại hình xuất chúng của Hàn Nghệ thu hút.
Sau đó, hai người lại gặp nhau trong rừng hạnh sau núi Quang Hóa Tự. Lúc ấy, nàng suýt bị rắn tấn công, may mắn Hàn Nghệ xuất hiện kịp thời, giúp nàng đuổi rắn đi. Từ đó, nàng bắt đầu chú ý đến nam tử đã xuất hiện trước mặt mình hai lần trong một ngày.
Koong!
Tiếng chuông lại vang lên, kéo Tiêu Cửu Linh ra khỏi dòng hồi ức.
Giữa làn khói hương mờ ảo, nàng mới chắc chắn rằng mình thực sự đã sống lại.
Không phải mơ, càng không phải là ảo giác cuối đời.
Nàng thật sự đã trở về thời điểm khi mọi thứ chưa bắt đầu, và nàng còn cơ hội để thay đổi tất cả.
..........…
Tiêu Cửu Linh bước ra ngoài điện, nơi nàng đứng không xa gốc cây cầu phúc trong chùa, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên kia.
Ánh mắt Tiêu Cửu Linh dừng lại nơi cây cổ thụ, trong đó vẫn chưa tan đi sát khí.
Kiếp trước, hình ảnh nàng một dao đâm vào tim Hàn Nghệ vẫn còn hiện rõ như vừa mới xảy ra.
Sống lại một lần nữa, nàng không muốn đi vào vết xe đổ, không muốn tiêu hao bản thân vì kẻ không đáng.
Hàn Nghệ, tốt nhất chúng ta đừng bao giờ gặp lại.
Tiêu Cửu Linh tự khuyên nhủ mình buông bỏ thù hận, sống tốt những ngày tháng còn lại.
Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện dưới gốc cây cầu phúc.
Đó là thứ muội của nàng, Tiêu Khanh Nhược.
Tiêu Cửu Linh sững sờ.
Kiếp trước, Tiêu Khanh Nhược chưa từng đến Quang Hóa Tự.
Nếu nàng nhớ không lầm, thời gian này Tiêu Khanh Nhược đang ốm liệt giường, chỉ sau khi nàng từ chùa trở về, Tiêu Khanh Nhược mới dần dần khỏe lại.
Vì vậy, cha nàng, Tiêu Viễn Hạc, từng nói một câu rằng chính nhờ nàng đến Quang Hóa Tự mà bệnh tình của thứ muội mới thuyên giảm.
Chính vì vậy, Tiêu Cửu Linh nhớ rất rõ việc này.
Nhưng giờ đây, người vốn không nên xuất hiện lại đột nhiên có mặt.
Tiêu Cửu Linh không thể lý giải nguyên nhân, giống như việc nàng không thể giải thích tại sao mình trọng sinh.
Nàng nhìn Tiêu Khanh Nhược làm những việc mà kiếp trước nàng đã làm, cả người lạnh toát.
Tiêu Khanh Nhược viết lên thẻ cầu phúc.
Tiêu Khanh Nhược tự tay ném thẻ cầu phúc lên cây.
Rồi, tấm thẻ cầu phúc bay qua cành cây, rơi trúng một người qua đường vừa khéo đi ngang…
Hàn Nghệ!
“Sao có thể như vậy?” Tiêu Cửu Linh thất thanh thốt lên.
Mọi chuyện xảy ra giống hệt kiếp trước, chỉ khác một điều… người ném thẻ cầu phúc kiếp này là thứ muội của nàng chứ không phải nàng.
Tiêu Cửu Linh và thứ muội Tiêu Khanh Nhược vốn chẳng có mối quan hệ tốt đẹp.
Từ nhỏ ở trong nhà, thứ muội này luôn thích tranh giành với nàng.
Huống gì thân mẫu của thứ muội - Hạ di nương, lại là người được phụ thân nàng sủng ái nhất, vì vậy địa vị của Tiêu Khanh Nhược trong Tiêu phủ hầu như không khác gì so với một đích trưởng nữ như nàng.
Sau đó, nàng cắt đứt quan hệ với cha mẹ, bị đuổi khỏi Tiêu phủ.
Tiêu Khanh Nhược còn đến chế giễu nàng, thậm chí sai nha hoàn lục soát để đề phòng nàng mang theo tài sản của phủ đi.
Về sau, Tiêu Khanh Nhược gả vào gia tộc mà mẫu thân vốn đã chọn cho nàng, trở thành chủ mẫu.
Nghe đồn, mối hôn sự này cũng có biến chuyển, chỉ là khi ấy nàng đã sớm không còn thuộc vòng giao tiếp đó, nên biến chuyển ra sao, Tiêu Cửu Linh không rõ nữa.
Điều khắc sâu trong tâm trí nàng chính là sau khi xuất giá, Tiêu Khanh Nhược suốt ngày chạy đến trước mặt nàng để khoe khoang, chế giễu.
Người từng khinh miệt Hàn Nghệ ấy, sao lại có thể xuất hiện tại đây, thay nàng gặp gỡ hắn?
Chẳng lẽ…
Tiêu Khanh Nhược cũng đã trọng sinh sao?
Nàng ta biết Hàn Nghệ sau này sẽ trở thành Thế tử Tuyên Quốc công, nên mới đến đây để cướp cơ hội sao?
Nhưng nếu nàng ta thực sự biết những điều này, thì sao lại không biết Hàn Nghệ là kẻ vô tình, vứt bỏ người nhà?
Tiêu Cửu Linh đứng từ xa nhìn hai người dưới gốc cây cầu phúc đã bắt đầu trò chuyện, ngón tay vô thức miết trên lan can bạch ngọc.
Kiếp trước, lần đầu nàng gặp Hàn Nghệ dưới gốc cây, cũng không đến mức hạ thấp bản thân mà trò chuyện với một nam tử xa lạ như vậy.
…….
Rừng hạnh sau núi Quang Hóa Tự.
Tiêu Cửu Linh lại một lần nữa tới nơi này.
Kiếp này, sự quen thuộc của nàng với rừng hạnh có lẽ còn vượt qua cả những tăng nhân trong chùa.
Nàng lặng lẽ ẩn mình trong rừng, không ai hay biết.
Vốn dĩ nàng không định có thêm bất kỳ liên hệ nào với Hàn Nghệ nữa.
Thế nhưng, khi Tiêu Khanh Nhược xuất hiện, Tiêu Cửu Linh lại không tự chủ được mà đến trước, chờ đợi ở đây.
Nàng cũng không rõ bản thân rốt cuộc muốn chứng minh điều gì.
Rất nhanh, có người đến rừng hạnh.
Tiêu Cửu Linh nhìn chăm chú, khi thấy rõ người tới, ánh mắt nàng lập tức trở nên sắc bén hơn.
Người đó là Hàn Nghệ.
Hắn lén lút tiến vào rừng hạnh, bộ dạng thật chẳng hề hợp với vẻ bề ngoài của mình.
Lúc này, sau khi Hàn Nghệ bước vào rừng, hắn nhìn trước ngó sau, xác định không có ai rồi mới lén lút ẩn mình dưới một gốc cây.
Hắn không hề biết rằng có người đang âm thầm quan sát.
Tiêu Cửu Linh như một bức tượng, lặng lẽ nhìn Hàn Nghệ. Nàng thấy hắn lấy từ chiếc túi vải mang theo bên mình ra một con rắn.
Khoảnh khắc con rắn xuất hiện, đồng tử của Tiêu Cửu Linh co rút lại.
Ngay lúc đó, lại có người bước vào rừng hạnh.
Tiêu Cửu Linh tận mắt nhìn thấy Tiêu Khanh Nhược tiến vào.
Nàng cũng tận mắt chứng kiến Hàn Nghệ thả con rắn ra.
Sau đó, khung cảnh giống như kiếp trước lại tái hiện trước mắt nàng.
Chỉ khác một điều, lần này nàng không còn là người trong cuộc, mà đã đứng ngoài.
Nàng nhìn thấy, khi Tiêu Khanh Nhược bị con rắn doạ sợ, Hàn Nghệ liền lao ra, diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân bằng cách vung tay hất văng con rắn đi.
Tiêu Khanh Nhược táo bạo dựa vào lòng Hàn Nghệ, tỏ vẻ yếu đuối.
Ta thật ngu ngốc!
Móng tay Tiêu Cửu Linh cắm sâu vào lòng bàn tay, đau đến tê dại.
Nàng không ngờ rằng, cuộc gặp gỡ giữa nàng và Hàn Nghệ kiếp trước, ngay từ đầu đã là một màn kịch được hắn tỉ mỉ sắp đặt.
Giờ nghĩ lại, quả thật lộ rõ nhiều sơ hở.
Cây cầu phúc trong Quang Hóa Tự, tất cả khách hành hương đều biết rõ rằng sẽ có người ném thẻ cầu phúc lên đó, nên chẳng ai dại dột đi ngang dưới gốc cây.
Ngay lúc nàng ném thẻ, rõ ràng cũng đã quan sát kỹ xung quanh không có ai mới ném.
Sao lại có thể "tình cờ" trúng Hàn Nghệ?
Còn rừng hạnh sau núi Quang Hóa Tự, nơi cảnh sắc tuyệt đẹp, thường xuyên có khách hành hương tới dạo chơi, làm sao có thể có rắn xuất hiện, thậm chí suýt nữa gây thương tích?
Lòng hận thù trong Tiêu Cửu Linh vốn đã vơi đi, giờ lại một lần nữa dâng trào.
Nàng hận đến mức chỉ muốn lao ra, giết Hàn Nghệ thêm một lần nữa.
May mắn thay, nàng đã kiềm chế được.
Tiêu Cửu Linh nhìn Tiêu Khanh Nhược – người giờ đây đang thay nàng chịu đựng mọi thứ – ánh mắt trở nên u tối, khó đoán, không biết nàng đang nghĩ gì.
Tiêu Khanh Nhược dường như bị hoảng sợ không nhẹ, dưới sự hộ tống của Hàn Nghệ, cả hai cùng rời khỏi rừng hạnh.
Chờ cho bóng họ khuất xa, Tiêu Cửu Linh mới bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, tìm thấy con rắn chỉ còn nửa sống nửa chết.
Nhìn kỹ hình dạng con rắn, Tiêu Cửu Linh bật cười mỉa mai.
Một con rắn không độc, răng cũng bị nhổ sạch, ngoài việc dọa người thì chẳng còn chút giá trị nào.
Cái lối làm việc vừa độc ác vừa hèn nhát này, quả nhiên là phong cách của Hàn Nghệ.
“Tiểu thư, hóa ra người ở đây, cuối cùng nô tỳ cũng tìm được người rồi.”
Âm thanh quen thuộc vang lên, Tiêu Cửu Linh quay đầu lại, tựa như đã trải qua cả kiếp người.
Khi nhìn thấy gương mặt vẫn còn vương nét non nớt của Thanh Thược, nước mắt mà Tiêu Cửu Linh luôn kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng không thể ngăn lại, trào ra.
"Tiểu thư, sao người lại khóc?" Thanh Thược vừa hoảng hốt vừa lo lắng.
Tiêu Cửu Linh nắm lấy tay nàng ấy, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Thanh Thược, bất chợt kéo nàng ấy vào lòng, ôm chặt lấy.
“Tiểu thư!”
Thanh Thược bất ngờ, toàn thân cứng đờ.
Nước mắt Tiêu Cửu Linh lặng lẽ rơi xuống.
Thân thể ấm áp trong lòng nàng đã xua tan đi hình ảnh Thanh Thược chết thảm vẫn ám ảnh trong tâm trí.
Thanh Thược, thật may quá.
Em vẫn còn sống.