“Và còn thứ này nữa.”

Mộ Dung Cảnh không biết Tiêu Cửu Linh đang nghĩ gì, sau khi đặt con nhạn xuống, chàng lại từ trong áo lấy ra một tờ danh sách sính lễ in chữ vàng.

“Đây là sính lễ gia đình chuẩn bị, mẫu thân dặn ta mang đến cùng.”

Mộ Dung Cảnh hai tay kính cẩn dâng tờ danh sách lễ vật lên.

Tiêu Cửu Linh thấy vẻ nghiêm túc của chàng, không khỏi cũng nghiêm túc tiếp nhận, hai tay đón lấy tờ lễ đơn.

“Lẽ ra nên giao cho bậc trưởng bối trong phủ, nhưng mà…” Mộ Dung Cảnh hơi ngập ngừng rồi khẽ cười nhẹ, “giờ cũng không sao, nhờ Tiêu cô nương chuyển lại giúp.”

“Được.” Tiêu Cửu Linh đáp lời.

Nàng đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân khiến Mộ Dung Cảnh do dự.

Chỉ vì hôm nay chàng đến mang theo nhạn sống và danh sách sính lễ, nhưng trong phủ lại không có Tiêu Viễn Hạc và Nghiêm thị.

Trước khi Mộ Dung Cảnh đến, hai ngày trước chàng đã sai người gửi thư, định sẵn thời gian.

Kết quả, vẫn chỉ là một chuyến đi vô ích.

Nguyên nhân, Tiêu Cửu Linh cũng hiểu rõ trong lòng.

Chỉ vì hôm nay là ngày Tiêu Doãn Trinh từ thư viện trên núi trở về.

Hiện tại, Tiêu Doãn Trinh đang theo học tại thư viện Tử Dương trên núi Phù Vân, cách Lâm Nam Phủ hơn năm mươi dặm, mỗi tháng chỉ về một lần, thời gian về cũng không cố định.

Tin Doãn Trinh sẽ về nhà, đến tận lúc chạng vạng tối qua mới được báo về.

Biết tin con trai yêu quý sắp trở về, Nghiêm thị sớm đã quên sạch mọi việc bên phía Mộ Dung phủ.

Tiêu Viễn Hạc thì bận công vụ, đã ra khỏi phủ từ sáng sớm.

Còn Nghiêm thị, vừa sáng đã nóng lòng đi ra ngoài thành đón Tiêu Doãn Trinh.

Vì thế, khi Mộ Dung Cảnh đến, chỉ còn cách để Tiêu Cửu Linh tự mình ra tiếp đón.

"Hôm nay, Tiêu gia thất lễ rồi." Tiêu Cửu Linh cảm thấy bản thân nên nói lời xin lỗi.

Việc Tiêu gia thất lễ là sự thật, còn lý do gì thì không quan trọng.

Vì vậy, nàng cũng không giải thích thêm.

Mộ Dung Cảnh khẽ lắc đầu, không để tâm, ngược lại có chút lo lắng nhìn nàng. “Tiêu cô nương...”

Tiêu Cửu Linh ngẩng đầu, chờ đợi lời chàng sắp nói.

Mộ Dung Cảnh im lặng một lúc, nghiêm túc nói: “Sau khi về, ta sẽ thúc giục mẫu thân sớm định ngày thành thân của hai chúng ta.”

Ừm?

Tiêu Cửu Linh hơi ngẩn ra.

Mộ Dung Cảnh không giải thích thêm mà chỉ rời đi.

Đợi chàng đi khuất, Tiêu Cửu Linh mới chậm rãi nhận ra, dường như vừa rồi Mộ Dung Cảnh có ý thương hại nàng?

Là thương nàng không được coi trọng ở Tiêu phủ sao?

Tiêu Cửu Linh bật cười.

Ngay cả bản thân nàng cũng có phần bất ngờ trước nụ cười này.

Chuyện nàng đã chẳng còn bận lòng, lại khiến người khác để tâm, cảm giác ấy quả thật có chút lạ lẫm.

........…

Nửa canh giờ sau khi Mộ Dung Cảnh rời đi, ngoài cổng Tiêu phủ lại trở nên náo nhiệt.

Tiêu Cửu Linh không ra xem mà chỉ ở yên trong phòng.

Thanh Thược mang đến danh sách hồi môn mới do Khánh Du chép lại.

Vẫn là sáu mươi tư rương, nhưng bên trong đã thay đổi khá nhiều đồ vật.

Thậm chí cả cửa tiệm vốn vô dụng như gân gà kia cũng đã được chuyển ra phố chính, dù nằm ở cuối phố và vẫn hơi hẻo lánh, nhưng ít ra không phải là chỗ như phố Hà Hương phía Tây thành – nơi chẳng thể buôn bán gì.

Thanh Thược tỏ vẻ hài lòng về việc này.

Thế nhưng, Tiêu Cửu Linh lại cảm thấy vẫn chưa đủ.

Nàng phải thừa nhận, hành động của Nghiêm thị hôm nay lại khiến nàng tổn thương thêm một lần, vậy sao có thể không đòi hỏi chút bù đắp chứ?

Tiêu Cửu Linh cầm theo danh sách sính lễ của Mộ Dung gia, dẫn Thanh Thược đi về phía viện chủ mẫu, nơi đang náo nhiệt.

Trong Tiêu phủ, đèn đuốc sáng trưng.

Đặc biệt là ở viện chủ mẫu, tiếng cười nói rộn rã không ngớt.

Càng đến gần viện của chủ mẫu, Tiêu Cửu Linh càng cảm thấy lòng mình kháng cự.

Bởi lẽ, sự ấm áp nơi đó vốn không dành cho nàng.

Khi nàng vừa bước vào, tiếng cười nói bên trong chợt lặng hẳn.

Ba người ngồi trong viện nhìn nàng, ánh mắt như đang nhìn một vị khách không mời.

"Phụ thân, mẫu thân." Tiêu Cửu Linh phớt lờ ánh mắt của họ, cung kính hành lễ.

Sau đó, nàng nhìn sang thiếu niên đang được Nghiêm thị ôm trong lòng.

Gặp lại cậu, tựa như cách biệt cả kiếp người.

Kiếp trước, Tiêu Cửu Linh nhớ lần cuối cùng nàng gặp Tiêu Doãn Trinh là sau khi Hàn Nghệ rời đi.

Khi ấy, cậu quỳ gối trước mặt nàng, van nài nàng viết thư cho Hàn Nghệ, xin giúp cậu vào Quốc Tử Giám.

Một người đã làm lễ trưởng thành rồi mà vẫn còn mong mỏi vào Quốc Tử Giám.

Tiêu Cửu Linh lập tức từ chối, và đổi lại, nàng nhận được những lời nguyền rủa đầy oán hận của Tiêu Doãn Trinh.

Cậu trách nàng, trách nàng ích kỷ không chịu gả vào Tô gia nên mới khiến cậu lỡ mất cơ hội tiến thân.

Nếu nàng chịu ngoan ngoãn gả sang nhà họ Tô, cậu đã có thể như đệ tử Tô gia, dễ dàng mà thăng tiến.

Khi ấy, Tiêu Cửu Linh vừa giận vừa buồn cười.

Khoa cử của Tiêu Doãn Trinh không suôn sẻ thì nào liên quan gì đến nàng?

Giờ đây, gặp lại Tiêu Doãn Trinh, cậu vẫn chỉ là thiếu niên non nớt, được cha mẹ bảo bọc trong vòng tay, ánh mắt nhìn nàng vẫn lạnh lùng, chẳng có chút ấm áp nào giữa tình tỷ đệ.

"Cửu Linh đến rồi à." Tiêu Viễn Hạc lên tiếng trước, phá tan bầu không khí im lặng.

Tiêu Cửu Linh thu lại tâm tư, khẽ gật đầu.

Nghiêm thị liền hừ lạnh một tiếng, “Làm tỷ tỷ mà biết đệ đệ về nhà, vậy mà giờ mới tới.”

Trong lòng Tiêu Cửu Linh bật cười đầy mỉa mai.

Giờ lại đổ lỗi lên đầu nàng sao?

Tiêu Doãn Trinh trở về, nhưng có ai đến tìm nàng, gọi nàng qua đây không?

“Là lỗi của con.” Tiêu Cửu Linh giấu đi nét lạnh lùng trong mắt, ngoan ngoãn nhận lỗi. “Doãn Trinh sắc mặt rất tốt, có thể thấy ở thư viện Tử Dương không chịu chút thiệt thòi nào. Nhưng đệ hiếm khi về nhà, vẫn nên để mẫu thân bồi bổ thêm cho đệ mới tốt.”

Lời Tiêu Cửu Linh nói rất khách sáo, nhưng lại khiến Nghiêm thị hài lòng.

Về phần Tiêu Doãn Trinh, dưới sự dạy dỗ của Nghiêm thị, cậu luôn xem thường Tiêu Cửu Linh chỉ vì nàng là nữ nhi, nên tất nhiên cũng chẳng cho nàng sắc mặt tốt đẹp gì.

“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.” Tiêu Doãn Trinh đáp lời qua loa.

Tiêu Cửu Linh chỉ khẽ cười, không chấp nhặt với cậu.

Nàng lấy ra danh sách sính lễ mà Mộ Dung gia gửi đến. Khi sắc mặt Nghiêm thị bỗng chốc thay đổi, nàng hướng về phía Tiêu Viễn Hạc, nói: “Phụ thân, mẫu thân, hôm nay Mộ Dung gia đã đưa sính lễ đến để gia đình xem qua. Vì phụ thân và mẫu thân đều không có trong phủ, nên nữ nhi đành tự mình ra tiếp đón, nếu có gì chưa thỏa đáng, kính mong phụ thân và mẫu thân trách phạt.”

Khi Tiêu Cửu Linh lấy ra danh sách sính lễ, Nghiêm thị mới sực nhớ ra hôm nay mình đã quên mất chuyện gì.

Sắc mặt Tiêu Viễn Hạc cũng sa sầm lại, ông chất vấn Nghiêm thị: “Mộ Dung gia đến hôm nay, mà nàng lại không có mặt trong phủ?”

Nghiêm thị bối rối biện minh: “Thiếp chẳng phải vì nhận được tin Doãn Trinh sắp về, nên nhất thời quên mất sao.”

"Phụ thân đừng trách mẫu thân." Tiêu Doãn Trinh lên tiếng bênh vực Nghiêm thị.

Chỉ một câu nói này đã khiến Nghiêm thị vô cùng cảm động.

“Thật là hồ đồ!”

Tiếc thay, Tiêu Viễn Hạc vốn coi trọng thể diện nên chẳng để ý đến cảnh mẫu tử tình thâm ấy.

"Doãn Trinh, con lui xuống trước đi." Tiêu Viễn Hạc nghiêm giọng, khiến không ai dám cãi lời.

Tiêu Doãn Trinh miễn cưỡng rời đi, khi lướt qua bên cạnh Tiêu Cửu Linh còn không hài lòng hừ lạnh một tiếng.

...…

Ở Hàn gia, Hàn Nghệ đột nhiên giật mình ngồi bật dậy.

“Tiêu Cửu Linh!”

Hàn Nghệ vừa trải qua một giấc mơ, cảnh trong mơ vô cùng chân thực, khiến sau khi tỉnh dậy, hắn vẫn nhớ mơ hồ vài hình ảnh.

Trong những hình ảnh đó, đại tiểu thư đích nữ của Tiêu phủ, Tiêu Cửu Linh, là thê tử của hắn.

Nàng không chỉ giúp hắn quán xuyến gia nghiệp, làm ăn phát đạt, mà còn cùng hắn nuôi dạy con cái…

Chuyện… chuyện này sao có thể chứ?

Ban đầu Hàn Nghệ kinh hãi, nhưng ngay sau đó là niềm vui sướng trào dâng.

Giấc mơ này, phải chăng đang báo hiệu điều gì chăng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play