Trong lòng Khánh Du bỗng dâng lên sự kính phục dành cho Tiêu Cửu Linh, liền tiện thể tặng thêm một tin tức.
“Là Tô gia nào?” Tiêu Cửu Linh theo phản xạ hỏi.
Khánh Du đáp: “Là vị được gọi là Tiểu Tô gia ở Lâm Nam.”
Trong lòng Tiêu Cửu Linh chợt dâng lên một cảm giác như thể mọi chuyện đều đã nằm trong dự liệu.
“Nàng ta đã biết tin này chưa?” Tiêu Cửu Linh thản nhiên hỏi.
Khánh Du cười mỉa đầy ẩn ý, “Nhị tiểu thư biết hay không thì tiểu nhân không rõ, nhưng Hạ di nương chắc chắn đã biết rồi.”
“Được rồi, ngươi lui ra trước đi.” Tiêu Cửu Linh quét mắt nhìn Thanh Thược một cái.
Thanh Thược hiểu ý, lấy từ trong ngực ra mấy lượng bạc vụn nhét vào tay Khánh Du.
Khánh Du định từ chối, nhưng Tiêu Cửu Linh lại bảo hắn nhận lấy.
“Vậy tiểu nhân xin cáo lui.” Khánh Du do dự một chút, rồi cất bạc vào người, lui khỏi phòng của Tiêu Cửu Linh.
........…
Rầm!
Sau cánh cửa phòng đóng chặt, không ngừng vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Những người hầu bên ngoài đều tự giác đứng tránh xa, sợ bị vạ lây.
Bên trong phòng, Hạ di nương dù đã tuổi trung niên nhưng phong thái vẫn còn mặn mà, ngồi trên giường của Tiêu Khanh Nhược, chậm rãi chỉnh lại búi tóc mây, đợi đến khi Tiêu Khanh Nhược đập hết mọi thứ có thể đập mới từ tốn lên tiếng.
“Hết giận chưa? Hết giận rồi thì ngoan ngoãn nghe lời, yên tâm mà chờ gả đi.”
Tiêu Khanh Nhược tức giận hét lớn về phía Hạ di nương, “Con không gả! Con đã nói rồi, người con muốn lấy là Hàn Nghệ!”
“Con vẫn còn nhớ đến đứa con nhà trồng hoa đó sao!” Hạ di nương cũng nổi giận.
Chỉ là giọng nói của bà ta vốn mềm mại, dù giận dữ nghe vẫn như đang làm nũng.
Tiêu Khanh Nhược định nói ra thân phận thật của Hàn Nghệ, nhưng chợt nhớ đến lời Tiêu Cửu Linh.
Di nương này của nàng ta vốn nông cạn, nếu nàng ta tiết lộ thân phận của Hàn Nghệ, phụ thân ắt hẳn cũng sẽ biết. Đến lúc đó, nếu không đưa ra được bằng chứng, nàng ta lại rơi vào mối nghi ngờ của phụ thân, tự đẩy mình vào thế bất lợi.
Nghĩ đến đây, lời Tiêu Khanh Nhược định nói ra lại nuốt ngược vào trong.
Hạ di nương thấy nàng ta im lặng, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Trách mẹ không có bản lĩnh, chỉ là một thiếp thất. Con là thứ nữ, có thể gả vào Tiểu Tô gia đã là một mối hôn sự rất tốt rồi. Còn về Hàn Nghệ, mẹ thật không hiểu con nhìn trúng hắn ở điểm nào? Là vì hắn không có tài cán, hay vì nhà hắn nghèo? Cùng lắm là hắn trông trắng trẻo hơn một chút, nhưng con còn trẻ, đâu biết được sắc đẹp không thể mài ra ăn.”
“Con không cần biết, con chỉ muốn gả cho Hàn Nghệ. Nếu mọi người ép con lấy người khác, con sẽ…” Tiêu Khanh Nhược nghẹn ngào, không nói nên lời.
Hạ di nương cười lạnh một tiếng, “Con thì làm được gì?”
Tiêu Khanh Nhược đảo mắt, bỗng ngẩng cao cổ lên nói lớn: “Con sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu gia!”
“Con!” Hạ di nương vừa kinh ngạc vừa giận dữ, đứng phắt dậy. “Con thật sự điên rồi!”
Bà ta chỉ nghĩ đây là lời nói trong lúc nóng giận của Tiêu Khanh Nhược, liền hằn học quăng khăn tay rồi bước ra khỏi phòng nàng.
“Con không hề điên! Là mọi người không hiểu con!”
Sau khi cửa phòng đóng lại, bên trong vẫn vang lên tiếng hét chói tai của Tiêu Khanh Nhược.
..........…
Tại viện chủ mẫu, Tiêu Viễn Hạc cũng cầm theo danh sách đồ cưới của Tiêu Cửu Linh bước vào.
Nghiêm thị thấy Tiêu Viễn Hạc đến, trong mắt thoáng hiện lên vẻ vui mừng.
“Lão gia sao lại đến đây?”
Tiêu Viễn Hạc mặt lạnh như băng, ném danh sách đồ cưới lên người Nghiêm thị.
Nụ cười trên mặt Nghiêm thị cứng đờ lại.
“Đây là danh sách ngươi chuẩn bị cho đích nữ đại tiểu thư Tiêu gia sao?” Tiêu Viễn Hạc chất vấn.
Nghiêm thị nhặt danh sách lên, nụ cười cũng tắt, oán trách nhìn Tiêu Viễn Hạc: “Sao vậy? Thiếp đã chuẩn bị đủ lễ sính với sáu mươi tư rương như quy củ rồi mà.”
“Vậy ngươi có nhìn xem bên trong là thứ gì không? Ngươi có thể không cần thể diện, nhưng ta thì cần!” Tiêu Viễn Hạc giận dữ nói.
“Nó chỉ là một cô nương xuất giá, nhà mẹ đẻ cho thể diện đủ rồi là được, hà tất phải so bì? Huống hồ đến ngày xuất giá, ai lại biết được bên trong sính lễ là gì?” Nghiêm thị lý lẽ cứng rắn.
Tiêu Viễn Hạc thất vọng lắc đầu: “Không ai biết ư? Vậy còn Mộ Dung phủ? Ngươi dám chắc rằng không một ai trong Mộ Dung phủ sẽ đem chuyện này ra làm trò cười, rồi khiến cả Lâm Nam Phủ đều biết Tiêu gia ta không chuẩn bị nổi một sính lễ tử tế cho đích nữ sao?”
Ánh mắt Nghiêm thị thoáng hiện vẻ chột dạ.
“Thay hết! Những món ngươi đưa vào danh sách đồ cưới chỉ để cho đủ số, đều phải đổi lại. Nếu ngươi không làm được, ta sẽ đích thân lo liệu.” Tiêu Viễn Hạc dứt khoát quyết định.
Nghiêm thị đau lòng không thôi, nói: “Đồ của Tiêu gia chúng ta đều phải để lại cho Doãn Trinh, hà cớ gì lại để đứa con gái xuất giá mang đi nhiều như vậy chứ?”
Nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Tiêu Viễn Hạc, Nghiêm thị chỉ có thể miễn cưỡng nhượng bộ.
Hai chuyện xảy ra trong phủ gần như ngay lập tức truyền đến tai Tiêu Cửu Linh.
Nghe xong, Tiêu Cửu Linh chỉ khẽ cười, coi như không có gì.
......…
Ngoại ô Lâm Nam Phủ, ở lưng chừng ngọn núi hẻo lánh phía sau thôn Hàn gia, có một khoảng đất bằng phẳng do con người đục đẽo mà thành. Tại đây, mấy gian nhà tranh được dựng lên, bên cạnh còn có một căn nhà đất nhỏ. Cây trúc xanh mướt từ trên núi được đốn xuống, vây quanh tạo thành một khoảng sân đơn sơ.
Đây chính là nơi ở của Hàn gia, cũng là nhà của Hàn Nghệ hiện tại.
Trong một gian nhà tranh, Hàn Nghệ nằm mê man, đôi má nóng rực, ý thức mơ hồ không rõ, miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm những lời vô nghĩa.
Nếu lắng nghe kỹ, dường như hắn đang gọi tên Tiêu Cửu Linh.
....…
Tiêu Cửu Linh gặp lại Mộ Dung Cảnh tại Tiêu gia.
Trong tay chàng xách hai con nhạn sống, dáng vẻ anh tuấn xuất chúng, khí chất đường hoàng, mang đến cảm giác như ánh dương ban mai, trong sáng và thuần khiết.
Vẻ rực rỡ ấy khiến Tiêu Cửu Linh có chút không dám đến gần.
Như thể chỉ cần tiến lại, nàng sẽ bị ánh sáng ấy nhắc nhở về bóng tối trong chính mình.
"Thiếu tướng quân đây là…?” Ánh mắt Tiêu Cửu Linh rơi xuống hai con nhạn sống trong tay chàng.
Theo tục lệ, sau khi nhà trai cầu hôn và được nhà gái đồng ý, sẽ mang nhạn sống - biểu tượng cho sự thủy chung, đến nhà gái.
Tiêu Cửu Linh không ngờ Mộ Dung Cảnh lại đích thân mang nhạn đến.
“Đến tặng nhạn.” Mộ Dung Cảnh nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng ngời, đầy chân thành.
Tiêu Cửu Linh không khỏi bật cười khẽ, “Cớ gì phải phiền thiếu tướng quân đích thân đến một chuyến như vậy?”
Mộ Dung Cảnh khẽ lắc đầu, “Cũng không thể coi là phiền. Sáng nay ta ra khỏi thành, tự tay săn được hai con nhạn này, lúc về thành liền ghé thẳng tới Tiêu phủ.”
Tiêu Cửu Linh ngạc nhiên, “Nhạn này là do thiếu tướng quân tự mình bắt sao?”
Nàng cứ tưởng đó là nhạn mua từ chợ.
Dù sao, các nhà khác khi chuẩn bị hôn lễ cũng đều mua nhạn ở chợ.
Loài chim trời như nhạn đâu phải ai cũng dễ dàng bắt được.
Mộ Dung Cảnh có thể bắt được nhạn, Tiêu Cửu Linh không lấy gì làm lạ.
Điều khiến nàng ngạc nhiên là sự nghiêm túc của Mộ Dung Cảnh đối với hôn sự này.
“Ừm, ta nghĩ nhạn phải tự tay bắt mới thể hiện được thành ý. Hôn sự của chúng ta đều do cha mẹ sắp đặt, ta không làm được nhiều cho nàng, mong nàng đừng trách.” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh chân thành, thẳng thắn.
Tiêu Cửu Linh cảm thấy ánh sáng trên người chàng lại thêm phần chói lọi.
Sự tốt đẹp của Mộ Dung Cảnh khiến Tiêu Cửu Linh cảm thấy có phần tự ti, mặc cảm.
Hôn sự này vốn là nàng tính toán mà có.
Dù bề ngoài nàng tỏ ra ngay thẳng thế nào, nhưng bóng tối trong lòng, chỉ có nàng rõ hơn ai hết.
Tiêu Cửu Linh chưa từng quên lý do ban đầu nàng chọn gả vào Mộ Dung phủ.
Người tuyệt vời như Mộ Dung Cảnh, chỉ một năm sau sẽ bỏ mạng nơi sa trường.
Trước khi quen biết Mộ Dung Cảnh, Tiêu Cửu Linh đối với chuyện này chẳng mảy may động lòng, thậm chí còn có thể lợi dụng nó để mưu cầu lợi ích cho bản thân.
Thế nhưng, sau khi quen biết Mộ Dung Cảnh, Tiêu Cửu Linh bỗng nhiên cảm thấy có chút không nỡ.
Một người tốt như vậy, chết đi thì thật đáng tiếc.
Nàng thầm nghĩ trong lòng như thế.