Yến tiệc dưới lầu chẳng qua chỉ là cái cớ, vốn dĩ đạt được mục đích rồi, Tiêu Cửu Linh có thể trở về Tiêu phủ.
Nhưng nàng vẫn ở lại trong rừng đào cùng Mộ Dung phu nhân một lúc lâu, sau đó mới cùng bà quay về phủ Lâm Nam.
Mộ Dung Cảnh rời đi từ sớm, dường như là để tránh sự hiểu lầm.
Cũng vẫn là vì để giữ gìn danh tiếng cho Tiêu Cửu Linh.
Ngẫm nghĩ kỹ từng hành động của Mộ Dung Cảnh, Tiêu Cửu Linh càng cảm thấy kiếp trước mình thật ngốc nghếch.
Mộ Dung Cảnh vốn không yêu nàng, nhưng vẫn luôn cân nhắc đến thanh danh của một nữ nhi như nàng, mọi việc đều chu toàn vì nàng.
Thế nhưng Hàn Nghệ thì sao?
Nếu hắn từng bận tâm đến danh tiếng của nàng, sao có thể hết lần này đến lần khác cố ý tạo cơ hội để hai người gặp mặt?
Hắn nào phải không để ý đến thanh danh của nàng, mà là mong muốn tất cả người ở Lâm Nam Phủ đều biết chuyện hai người tư tình qua lại thì có.
Ban đầu, Hàn Nghệ hẳn nghĩ rằng, đợi đến khi cả thành đều biết chuyện giữa hắn và nàng, thì dù Tiêu phủ có không hài lòng về chàng rể như hắn, cũng chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận.
Đáng tiếc thay, Hàn Nghệ đã đánh giá quá cao tình thương của Tiêu Viễn Hạc và phu nhân Nghiêm thị dành cho nàng.
Và càng đánh giá thấp quyết tâm đoạn tuyệt với Tiêu gia của nàng.
Trên xe ngựa trở về Tiêu phủ, Tiêu Cửu Linh dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ.
Đột nhiên, tiếng ồn ào bên ngoài khiến nàng giật mình tỉnh dậy.
Khi Tiêu Cửu Linh mở mắt, Thanh Thược ngồi cùng trong xe đã tò mò vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tiêu Cửu Linh nghiêng người qua Thanh Thược, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Xe ngựa vừa hay đi ngang qua cổng nha môn Lâm Nam Phủ.
Lúc này, nơi phát ra tiếng ồn ào chính là trước cổng nha môn.
Mấy nha dịch gác cổng ngăn chặn mấy nam nữ mặc áo vải thô sơ, không cho họ gây huyên náo trước cổng nha môn.
Xung quanh, đã có không ít dân chúng tụ tập đến xem náo nhiệt.
Là bọn họ.
Tiêu Cửu Linh vừa nhìn rõ những người đó liền nhận ra ngay.
Làm sao có thể không nhận ra chứ?
Kiếp trước, bọn họ đã sống cùng nàng suốt mười năm trời!
Chính là đám người Hàn gia giống như đỉa hút máu ấy.
Ánh mắt Tiêu Cửu Linh chợt lạnh lẽo.
Kiếp trước, nàng từng đưa Thanh Thược rời khỏi Tiêu phủ để tìm Hàn Nghệ.
Khi nàng đến Hàn gia tìm người, ban đầu không gặp được Hàn Nghệ mà chỉ thấy người nhà họ Hàn.
Cha mẹ nuôi của Hàn Nghệ có hai con trai và hai con gái, tính luôn cả Hàn Nghệ là năm người con.
Khi biết nàng đến tìm Hàn Nghệ, họ không hề chào đón, ngược lại còn coi nàng như kẻ lừa đảo đến gây chuyện, ra sức đuổi đi.
Nàng không còn nơi nào để đi, đành dẫn Thanh Thược đến tạm trú ở ngôi miếu hoang gần đó.
Ba ngày sau, Hàn Nghệ mới xuất hiện tại miếu hoang.
Khi đó, Hàn Nghệ đã giải thích thế nào nhỉ?
Tiêu Cửu Linh ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra.
Hàn Nghệ khi ấy nói rằng ba ngày qua hắn không có ở nhà, đã ra ngoài làm ăn. Hắn vốn muốn kiếm được ít tiền rồi sẽ đường hoàng đến gặp nàng, nhưng không ngờ lại thua lỗ. Khi trở về nghe người nhà nhắc đến nàng, hắn liền vội vàng tìm đến ngay.
Thật nực cười biết bao!
Những lời nói từng khiến nàng cảm động khi xưa, giờ nhớ lại chỉ thấy đầy sơ hở và dối trá.
Thời gian đó, quan hệ giữa hai người đã bị bại lộ, chính nàng liều mình bảo vệ Hàn Nghệ, không để Tiêu phủ tìm hắn gây rắc rối.
Cũng vì vậy mà nàng bị giam lỏng, không thể gặp hắn.
Hàn Nghệ vậy mà vẫn còn tâm trí ra ngoài làm ăn sao?
Hàn gia vốn chỉ là gia đình làm nghề trồng hoa, ngay cả một mẫu đất tốt cũng không có, hắn lấy đâu ra tiền để làm ăn chứ?
Rõ ràng là sau khi biết nàng bị đuổi khỏi Tiêu phủ, thấy không thể nương nhờ được nữa nên mới trốn tránh, muốn cắt đứt quan hệ với nàng.
Khi đó, Hàn Nghệ còn giải thích rằng gia đình hắn không hề biết chuyện giữa hai người, nên mới hiểu lầm nàng. Hắn khuyên Tiêu Cửu Linh đừng trách họ.
Khi ấy, Tiêu Cửu Linh hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui tái ngộ Hàn Nghệ, nào nghĩ đến chuyện trách cứ cha mẹ hay người nhà của hắn?
Huống chi, sau khi nàng được Hàn Nghệ đưa về Hàn gia, quả thật họ không còn nói năng cay nghiệt với nàng nữa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Hàn gia là người tốt.
Họ chỉ thay đổi cách thức để thao túng nàng mà thôi.
Cha mẹ Hàn Nghệ bên ngoài tỏ vẻ kính trọng nàng, nói rằng nàng là tiểu thư khuê các, hiểu biết rộng, nên mọi việc trong nhà đều để nàng quyết định.
Em trai em gái của Hàn Nghệ thì gọi nàng là “tẩu tẩu," nói rằng “trưởng tẩu như mẹ," vì vậy mọi chi phí của chúng đều do nàng, vị tẩu tẩu này, lo liệu.
Quản gia cho Hàn gia ư?
Quản cái gia đình Hàn gia thì có gì hay chứ?
Nhà không có nổi vài lượng bạc, vậy mà còn bảo nàng cầm quỹ chi tiêu.
Nói ra chỉ e người ta cười cho.
Vậy mà khi ấy nàng thật ngốc nghếch, bị cả Hàn gia dỗ dành đến mức cam tâm tình nguyện ra ngoài tìm cách kiếm tiền, vắt óc nghĩ đủ mọi cách để mong cả nhà ngày càng khấm khá hơn.
Có lẽ…
Khi đó, nàng cũng mang trong lòng một nỗi ấm ức, muốn chứng minh cho cha mẹ thấy rằng lựa chọn của mình không hề sai.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh qua cổng nha môn.
Những người Hàn gia đang khóc lóc quỳ gối trước cổng, kêu oan cho Hàn Nghệ, cũng dần biến mất khỏi tầm mắt của Tiêu Cửu Linh.
Tiêu Cửu Linh tựa lưng vào thành xe.
Nàng hồi tưởng lại mọi chuyện kiếp trước, cẩn thận nghiền ngẫm từng lời nói, từng hành động của Hàn Nghệ, bỗng thấy mọi thứ như được giải thích lại một cách rõ ràng hơn.
Hàn Nghệ chịu đến tìm nàng ở miếu hoang... e rằng chỉ vì hắn buộc phải đến thôi.
Tiêu Cửu Linh nghĩ thầm.
Khi đó, nàng rời khỏi Tiêu phủ mà không hề che giấu.
Thêm vào đó là sự thúc đẩy của Tiêu Khanh Nhược, e rằng khắp Lâm Nam Phủ đã sớm đồn đại ầm ĩ về chuyện giữa nàng và Hàn Nghệ rồi.
Nếu Hàn Nghệ không lộ diện, thì không chỉ mình hắn, mà ngay cả toàn bộ Hàn gia cũng sẽ không thể tiếp tục sinh sống ở Lâm Nam Phủ.
Vì vậy, Hàn Nghệ buộc phải đến.
Hơn nữa, có lẽ trong lòng Hàn Nghệ vẫn còn một chút hy vọng.
Dù sao Tiêu Cửu Linh cũng là đích tiểu thư danh chính ngôn thuận của Tiêu phủ, lẽ nào Tiêu Viễn Hạc và Nghiêm thị thật sự có thể nhẫn tâm đến vậy?
Biết đâu đấy, chờ thêm một thời gian nữa khi họ nguôi giận, hắn và Tiêu Cửu Linh lại có con, Tiêu phủ cũng sẽ đón nàng trở về.
Tiêu Cửu Linh bật cười chua chát.
Là cười cho chính mình kiếp trước, cũng là cười cho Hàn Nghệ.
“Thanh Thược, em đi tìm hiểu xem vị Hàn công tử của muội muội ta bị xử trí thế nào rồi.” Tiêu Cửu Linh dặn dò.
Thanh Thược tỏ vẻ khó hiểu, “Tiểu thư, chúng ta tìm hiểu chuyện này làm gì? Thật là xúi quẩy.”
Đúng vậy, thật xúi quẩy.
Tiêu Cửu Linh khẽ cười, “Thanh Thược ngoan, làm phiền em rồi.”
Thanh Thược miễn cưỡng nhận lệnh.
Trước bữa tối, Tiêu Cửu Linh đã nhận được tin tức.
Hàn Nghệ bị chủ mẫu Tiêu phủ sai người áp giải đi, lại còn mang tội trộm cắp nên không cho phép ai thăm nom hay bảo lãnh. Hắn bị đưa thẳng tới khu mỏ ở ngoại ô phía Tây làm khổ dịch.
Nghe tin này, tâm trạng Tiêu Cửu Linh tốt lên không ít, ăn thêm được nửa bát cơm.
Sau bữa ăn, để tiêu thực, Tiêu Cửu Linh tới phòng Tiêu Khanh Nhược, có ý tốt báo tin về Hàn Nghệ cho nàng ta biết.
Qua thêm chừng nửa khắc, Thanh Thược chạy về báo với Tiêu Cửu Linh rằng một tỳ nữ quét dọn trong viện của Tiêu Khanh Nhược đã lén rời khỏi phủ.
“Bên ngoài có ai theo dõi không?” Tiêu Cửu Linh hỏi.
Thanh Thược gật đầu, “Tiểu thư dặn nô tỳ đưa tiền cho bọn trẻ ăn xin ngoài kia, chỉ cần chúng ta ra hiệu, bọn chúng sẽ âm thầm bám theo người cần theo dõi.”
“Làm tốt lắm.” Tiêu Cửu Linh hài lòng, khẽ véo má Thanh Thược có phần tròn trĩnh.
Mặt Thanh Thược lập tức đỏ bừng.
Tiêu Cửu Linh không bận tâm thêm gì nữa, an tâm ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy, nàng liền biết Tiêu Khanh Nhược đã sai tỳ nữ quét dọn kia đi làm gì.
Thì ra là đưa tiền cho Hàn gia.
Muội muội tốt của nàng, đúng là giỏi việc tự nguyện dâng hiến thật!
Với chút thủ đoạn như vậy, không biết Tiêu Khanh Nhược lấy đâu ra tự tin rằng đời này có thể giữ chân được Hàn Nghệ?
Những mánh khóe của Tiêu Khanh Nhược e rằng còn chẳng bì nổi một ngón tay của Lâm Sở Nhiên.