Bắt đầu vào năm học mới.
Hạ Anh được cô xếp ngồi chung bàn với Minh Quân. Thú thật thì cô không có ấn tượng gì nhiều về cậu bạn này. Cô cũng không thể biết được sau này mình sẽ để ý cậu bạn cùng bàn này rất nhiều. Cô chỉ biết cậu học rất giỏi, hơn cô rất nhiều. Học chung lớp với cậu từ năm lớp 1, nhưng tận đến năm cuối cấp 1 này mới được ngồi chung bàn với cậu. Ngô Minh Quân, nghe hay nhỉ. Cô và cậu bắt đầu trò chuyện với nhau từ lúc nào mà cô cũng không hay biết, càng ngày càng thân thiết, nhưng có thân đến mấy thì cũng chỉ dừng lại ở 2 chữ bạn bè.
Chỉ sau những hành động cậu làm đối với cô, thì cô đã thích cậu rồi. Cô là người hướng nội, hay ngại lắm. Nên lúc nào nói chuyện với cậu là cô lại thấy mình thấp bé vô cùng, luôn luôn cẩn thận từng chút một khi nói chuyện với cậu. Trước mặt người mình thích mà, ai chả muốn mình hoàn hảo và xinh đẹp. Nhưng trái ngược với 2 từ hoàn hảo và xinh đẹp ấy thì cô lại vô cùng xấu xí và tự ti về ngoại hình của bản thân. Cô luôn cố gắng từng chút một chỉ để mình xuất sắc được như cậu. Nhưng nó lại chẳng đơn giản như cô nghĩ, cô cố gắng đến mấy cũng chẳng với tới cậu !
Cô và cậu có kết bạn Zalo với nhau, tối nào cũng nhắn tin đến lúc muộn mới đi ngủ, cô phải lấy hết can đảm để xin kết bạn với cậu đấy :
“ Quân ơi, cậu có Zalo không ? Kết bạn với tớ đi. ”
Cậu chỉ nhẹ nhàng đồng ý. Cô vui đến nỗi bản thân đang nhảy múa trong lòng rồi. Bắt đầu từ hôm đấy cậu và cô thân thiết và nhắn tin với nhau nhiều hơn.
Thời còn đi học, ai cũng phải có mối tình đầu của riêng mình thôi. Hạ Anh cũng vậy, cô đã có bạch nguyệt quang của riêng mình rồi ! Chỉ có cô mới biết chỉ có bản thân mình thầm thích cậu còn cậu thì KHÔNG !!! Cô nghĩ bản thân sẽ chôn vùi tình cảm này thật lâu không để cho ai biết cả, chỉ thầm thích cậu thôi, chỉ đứng từ xa nhìn cậu thôi…