Tô Đan Hồng nói là nói hay như thế, không tính toán với Vân Lệ Lệ nhưng hôm nay cô không đến nhà họ Quý.
Lấy cớ cũng rất tốt, trời quá lạnh, lo lắng Nhân Nhân cảm mạo nên không ra cửa lại là một lý do quang minh chính đại.
Bởi vì cô và Vân Lệ Lệ thật sự không hòa hợp được, hơn nữa nhà họ Quý bên kia còn có Quý Vân Vân.
Đương nhiên Quý Kiến Quân cũng sẽ không miễn cưỡng vợ mình, ép cô làm việc không vui, hơn nữa con trai thật sự còn nhỏ, trời đang rất lạnh cũng không thể ôm đi ôm lại.
"Kiến Quân, đưa cho mẹ một bó rau cần, mẹ gói sủi cảo rau cần nhưng lại quên đến hái."
Hôm nay Quý Kiến Quân trở về, Tô Đan Hồng nói.
"Ừm." Quý Kiến Quân gật gật đầu, rồi đến nhà ấm trồng hoa hái một bó rau cần đưa qua, rau cần xanh non nồng nồng mùi thơm, rất thơm.
"Chú ba đến đấy à." Vân Lệ Lệ cười cười.
"Mẹ nói muốn gói ít sủi cảo rau cần, tôi đưa đến cho mẹ, mẹ đâu?" Quý Kiến Quân hỏi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play