Có điều người trong thôn lý hiểu việc đi du lịch lâu một chút nghĩa là chỉ đi khoảng một tháng.
Nhưng Tô Đan Hồng còn phải đi hơn ba tháng mới quay về, có điều Quý Kiến Quân cũng không thèm để ý, anh nghĩ chuyện sau này để sau này nói sau, chờ vợ anh ôm đứa nhỏ trở về, vậy thì mọi người sẽ đều biết.
Có điều đối với người ngoài vẫn sẽ nói là nhận đứa nhỏ về nuôi, vậy thì sẽ không có vấn đề gì, mọi người trong lòng hiểu nhưng không nói ra là được rồi, không cho đứa nhỏ vào hộ khẩu nhà họ Quý, vậy cho dù là cán bộ tới cũng sẽ không nói được gì.
Hơn nữa còn có trưởng thôn bên đó.
Tất cả mọi thứ trong nhà đều đang tiến hành thuận lợi, cơ bản đều do một tay mẹ Tô lo liệu, Quý Kiến Quân thì đi qua với vợ vào khoảng mười giờ sáng, bình thường đến khoảng năm giờ chiều mới trở về.
Anh không đi xe máy qua, mà đi đi lại lại cũng mất không ít thời gian, Tô Đan Hồng sợ anh mệt mỏi, còn anh, mỗi ngày đều vui vẻ không chút mệt mỏi mà đi lại thăm cô.
Bởi vì vợ anh không ở nhà, mẹ Tô lại ở nhà trọ bên kia, anh cũng chỉ có thể về nhà ngủ, có điều bây giờ ngay cả bữa sáng anh cũng không làm, cơ bản đều là ăn bữa sáng mà mẹ vợ anh làm ở nhà trọ bên kia, buổi tối thì ăn mì ăn sủi cảo gì đó, buổi trưa ăn đầy đủ nhất, bởi vì anh ăn cơm cùng vợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play