Mẹ Quý nói nhiều như vậy cũng chỉ có một mục đích duy nhất, bà cũng là muốn biểu đạt một ý tứ, không cần nhìn thấy con trai bà có máy giặt là mấy mụ lười kia nghĩ đến đây chiếm tiện nghi, đó cũng cần phải có điện có nước, không phải không cần tiền, muốn dùng à? Được thôi, lấy tiền ra đây, tự mình đến sông gánh nước về rồi đến đi chứ!
Chỉ là một chiếc máy giặt vài trăm đồng tiền đâu có thể để mọi người dùng tập thể chứ, lại không phải là công xã cũ như trước kia, bây giờ đã là xã hội mới, trên cơ bản chuyện đó không có cửa đâu.
"Máy giặt này các con cứ dùng, bên kia mẹ giặt tay là được rồi, cũng chỉ là một vài bộ quần áo mà thôi, Đan Hồng, bụng tháng của con quả thật cũng to rồi, không thuận tiện." Mẹ Quý làm một gương tốt, diễn trò trước mọi người nói chuyện với Tô Đan Hồng.
Tô Đan Hồng cũng không làm trái ý tốt của bà, cô cười cười, cũng đồng ý.
Những người khác thấy mẹ Quý cũng đã tỏ thái độ như vậy, họ bĩu môi, cũng không nói cái gì nữa.
Chờ đến khi những người khác đã rời đi rồi, trong đám người chỉ còn một mình Quý Mẫu Đan ở lại, cô ta cười nói: "Có cái máy giặt này, sau này thuận tiện hơn nhiều, mỗi ngày bên chị hai kia đều có không ít quần áo phải giặt, thật là phiền muốn chết, sau này mang qua bên này đi."
"Con tự xem xét mình đi, hiện tại Đan Hồng bụng lớn không có rảnh đi hầu hạ cho con, muốn ngồi mát mẻ chờ đợi, muốn dùng? Bảo người đàn ông của con mua đi, nếu dám đến quấy rầy bị Đại Hắc cắn, con đừng có khóc!" Mẹ Quý lập tức phun mấy cây câu với cô ta.
Từ vụ ầm ĩ hôm mùng một tết năm mới giữa Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan qua đi, trong ấn tượng của mẹ Quý hai người kia hoàn toàn sụp đổ rồi, Phùng Phương Phương còn được coi như có mắt nhìn, nhưng mà Quý Mẫu Đan lại có phần không biết điều.
Đừng nói là mẹ Quý, mà ngay cả Tô Đan Hồng cũng không có ấn tượng gì tốt với cô ta.
"Mẹ, con đang nói chuyện với em ba đấy." Quý Mẫu Đan bĩu môi nói.
"Ý của mẹ cũng chính là ý của em, đúng là bụng em không được thuận tiện, nếu không đống quần áo này em cũng tự giặt tay, chỉ là thời tiết sẽ đổi lạnh sớm thôi, đứa nhỏ cũng sắp sinh rồi, em không thể để một người đàn ông như Kiến Quân đi ra ngoài giặt đồ cho em giữa trời lạnh, mẹ cũng đã có tuổi, cũng không thể quá mệt nhọc, nếu không một cái máy giặt nhiều tiền như vậy, ai mà bỏ ra mua được?" Tô Đan Hồng nhàn nhạt nói.
Lúc này cô nên lên tiếng, cô tuyệt đối sẽ không lùi bước, nếu không sẽ có vẻ mẹ Quý là người nhiều chuyện sao? Hai người tranh chấp, mẹ Quý vẫn là vì nàng nói chuyện, Tô Đan Hồng không cần phải nói cũng đứng phía bên mẹ Quý.
Quả nhiên khi mẹ Quý nghe được những câu nói của cô lại cực kỳ vừa lòng nhìn cô một cái, hơn nữa vốn dĩ chuyện mua máy giặt này bà quả thật có chút ý kiến, nhưng trải qua những lời Đan Hồng vừa nói như vậy, quả thật bà cũng thấy đúng.
Bụng này là tháng mười, khi đó trời cũng đã lạnh xuống, ngồi một tháng ở cữ, lúc ra ngoài không có gì khác thì sẽ là tháng 11.
Năm đó bà sinh bốn người con trai một người con gái, khi đó không có điều kiện, sinh xong đứa nhỏ chỉ được nghỉ ngơi có hai ngày đã phải xuống đất, cho nên bà bị lâm vào bệnh hậu sản, vừa đến mùa đông eo bà đã không chịu được, thật sự bảo bà mỗi ngày đi đến đây giặt tã, bà cũng là hữu tâm vô lực.
Kiến Quân là một người đàn ông con trai, còn bận việc vườn trái cây, lúc này mua máy giặt thật sự là biện pháp tốt.
Mặc dù có hơi đau lòng tiền bạc, nhưng mà bây giờ mua cũng đã mua, cũng không có gì cần so đo quá.
"Mau về nhanh đi, bên này Đan Hồng còn bận rộn đấy." Mẹ Quý nói đuổi thẳng.
Quý Mẫu Đan rất bất mãn, cô ta trực tiếp hừ một tiếng đi trở về.
Phùng Phương Phương cười cười, chị ta nói với Tô Đan Hồng: "Đan Hồng, em nghỉ ngơi trước đi, chờ đến lúc em ở cữ, chị sẽ đến thăm em ở cữ sau."
nghe một chút, đây cũng là lý do vì sao cô vui vẻ lui lại gần với Phùng Phương Phương.
"Vậy em cảm ơn chị dâu trước, đến lúc đó cũng không cần phải nấu cơm ở nhà, cứ qua bên này làm ăn là được, Hầu tử cũng qua đây luôn đi." Tô Đan Hồng nói.
Chị ta khách sao, Tô Đan Hồng cũng có điểm vui vẻ hào phóng.
Quả nhiên vừa nghe thấy cô nói những lời này, Phùng Phương Phương cười từ chối, nhưng mà trong lòng cũng hiểu rõ.
Thức ăn của nhà chú ba này không cần phải nói, nếu như đến lúc đó chị ta đến đây chăm sóc cô ở cữ, có một ân tình không nói, mà lớn nhỏ trong nhà còn có thể đi theo đến ăn nữa, chị ta cực kỳ vui vẻ.
Phùng Phương Phương dẫn theo Hầu tử vừa rời đi, mẹ Quý nói ngay: "Đến lúc đó mẹ cũng đến đây hỗ trợ."
Tô Đan Hồng lắc đầu: "Mẹ, không cần đâu, mấy người chị dâu cũng không nhúng tay, nếu như mẹ lại động tay bên của con, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ oán trách."
Mẹ Quý cười: "Con không cần phải xen vào chuyện này, mẹ vui vẻ chăm sóc con ở cữ, mấy đứa chúng nó trách cái gì mà trách? Nếu như chúng nó dám đến nói mẹ nó không phải, mẹ sẽ chửi vào mặt mấy đứa nó!"
Ba người con dâu thành một nhóm còn không bằng một nhà thằng ba hiếu thuận, bà cứ chăm sóc cô ở cữ thì làm sao!
Tô Đan Hồng cười cười, cô cũng mặc kệ.
Dù sao cuộc sống là của mình, người khác thích nói như thế nào cứ nói đi, chắc chắn Phùng Phương Phương sẽ không nói ra ngoài, cho dù trong lòng chị ta bất mãn chị ta cũng sẽ duy trì vẻ mặt không có vấn đề gì.
Về phần Quý Mẫu Đan và Vân Lệ Lệ, mặc dù một vụ ăn tết kia Quý Mẫu Đan còn nhịn cô, nhưng mà đó là muốn để cô ra chiến đấu với Vân lệ Lệ chuyện 500 đồng tiền, về sau lại không hề giao thoa gì.
Hai người này là muốn tâng bốc mọi thứ lên, cũng đừng nghĩ sẽ chiếm được cái gì tốt từ mấy người cô ta, họ sẽ coi như hẳn là vì bạn xứng đáng, bạn thiếu nợ họ.
Đối với loại chị em dâu như này, Tô Đan Hồng vẫn luôn kính nhi viễn chi, dù sao mọi người lại không phải một tập thể, ai lo phận nấy, bớt việc lại bớt lo!
Rất nhanh Quý Kiến Quân đã sắp xếp tủ lạnh cùng với máy giặt xong xuôi.
Bây giờ còn chưa có mở điện, nhưng mà bày mấy thứ này ở nhà cũng rất khí phái.
"Nhà này của mình có hơi nhỏ." Tô Đan Hồng nói.
"Không nhỏ đi?" Quý Kiến Quân nói.
"Anh phải chăm chỉ kiếm tiền cho tốt, đến lúc đó phá cái phòng này đi, anh trực tiếp xây một cái nhà lầu cho em." Tô Đan Hồng nhìn anh, nói.
Quý Kiến Quân nghe vậy sửng sốt, chợt anh cười, anh cũng ủng hộ vợ mình: "Vợ, em yên tâm đi, chờ vườn trái cây phát triển, anh nhất định sẽ xây một nhà lầu cho em ở, đến lúc đó lại mắc máy sưởi, cũng không có gì khác so với trong thành phố!"
"Đây chính là anh nói, em sẽ nhớ kỹ." Tô Đan Hồng nói với anh.
Quý Kiến Quân không kiềm được, anh hôn một cái lên trên khuôn mặt không hề trang điểm phấn son gì nhưng vẫn phát sáng như cũ của cô.
Mặt Tô Đan Hồng đỏ lên, cô trừng anh một cái: "Ban ngày ban mặt, anh, cái người này không đứng đắn gì."
Nói xong, cô ôm bụng đi lên, lực chú ý của Quý Kiến Quân đã bị cái bụng này thu hút.
Hành động của tiểu tử này có hơi lớn, rất nghịch ngợm, bụng của Tô Đan Hồng bị tiểu tử này đạp cứ nhấp nhô từng cái một.
"Đến lúc đó chắc chắn tiểu tử này cực kỳ nghịch ngợm." Quý Kiến Quân nhìn tiểu tử như vậy, anh cười nói.
Tô Đan Hồng cũng cười trả lời: "Này không phải là giống anh sao? Em đây mặc kệ, đến lúc đó sinh ra rồi, anh phụ trách dạy dỗ."
"Được, giao cho anh!" Quý Kiến Quân bảo đảm với cô.
Thời gian ba ngày thoáng qua, buổi sáng hôm nay, Quý Kiến Quân sắp xếp xong chuyện trong nhà, anh cầm theo hơn 6000 đồng tiền đi lên trấn trên, cùng với nhóm người chị Hồng đi thành phố đại học.
Khi mẹ Quý đến đây không nhìn thấy người đâu, bà hỏi: "Kiến Quân làm gì thế?"
"Kiến Quân đi tìm chiến hữu của anh ấy xử lý chút việc, đến chạng vạng mới trở về." Tô Đan Hồng nói: "Mẹ, có việc gì sao?"
"Đây là thư chấp thuận, không phải sắp tới sẽ mở điện sao? Mỗi hộ mỗi nhà đều phải ký tên." Mẹ Quý nói.
"Con ký là được rồi." Tô Đan Hồng nhận bức thư chấp thuận xem một lượt, cô gật đầu.