Có lẽ do phản ứng dị ứng, hơi thở của Nam Tình càng lúc càng khó khăn, ngực đau quặn từng cơn. Cậu không thể cử động được, chỉ có thể siết chặt hộp thuốc dị ứng nhỏ, ánh mắt dõi theo Dụ Trục Vân đang chạy vào đám đông ở xa.

Thiếu niên chỉ một thân áo hoodie đen ấy nổi bật hẳn trong đám người.

Gió lướt qua gương mặt tuấn tú, sắc sảo của hắn, rồi lại qua lớp áo phác họa những đường nét cơ bắp, như thể thổi vòng quanh hắn rồi tỏa ra bốn phía, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.

Lão Cao lập tức trố mắt ngạc nhiên, nhưng cũng đành chịu, chỉ có thể làu bàu chạy chậm đến bên khán đài, vươn tay lấy chiếc áo khoác xe máy: "…Thế mà đến đồng phục cũng không chịu mặc, còn vứt quần áo lung tung như thế, quả là vô pháp vô thiên, vô pháp vô thiên –"

Ông tức giận nắm lấy áo khoác, nhưng lại không giật được.

Lão Cao sững sờ, vừa định nhíu mày, thì chợt thấy gương mặt nhỏ của Nam Tình, thoáng chốc quên béng cả những lời định mắng Dụ Trục Vân: "Nam Tình à? Em đỡ hơn chưa? Sao mặt đỏ vậy, không khỏe à?"

Nam Tình một tay siết thuốc Loratadine, tay kia thì nắm chặt cổ tay áo khoác, ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhẹ giọng đáp: "Em đỡ hơn nhiều rồi ạ, em không sao đâu thầy. Cái áo này… là của bạn Dụ Trục Vân, tí nữa em sẽ trả lại bạn ấy."

"Không sao là tốt rồi, dù sao giờ lãnh đạo cũng không kiểm tra nữa, em cứ lên lầu nghỉ ngơi đi," Lão Cao nói với vẻ hiền lành, trong lòng càng thêm thương xót Nam Tình, tăng lực kéo áo, giật mạnh chiếc áo khoác da ra khỏi tay cậu, "Thầy biết em có lòng tốt, nhưng không cần em phải đi thêm một chuyến nữa, thầy sẽ đưa cho cái thằng nhóc đấy!"

"…"

Nam Tình bị Lão Cao vừa dỗ vừa đuổi lên lầu, lúc đi còn không nhịn được ngoái lại nhìn sân thể dục một lần.

Đáng tiếc khoảng cách quá xa, đã không còn nhìn rõ bóng dáng Dụ Trục Vân.

Vào giờ nghỉ trưa và lúc tan học, cậu còn đi qua cửa lớp 14 mấy lần, nhưng vẫn không thấy Dụ Trục Vân. Sau này cậu mới biết từ các bạn trong lớp rằng sau khi chạy thể dục xong, Lão Cao đã giữ Dụ Trục Vân lại, không biết làu bàu dặn dò cái gì, tóm lại Dụ Trục Vân đã bỏ về ngay lập tức.

Với tính cách của hắn, dù Lão Cao không bắt buộc nghỉ học, hắn cũng sẽ không quay lại trường.

Hôm nay không về, ngày mai và ngày kia cũng chưa biết chừng.

Nam Tình đành trở lại phòng học lớp 1.

Xung quanh các bạn học hoặc là nô đùa, hoặc là tranh cãi kịch liệt về một đề toán nào đó, chỉ có tâm trí cậu đã sớm bay ra ngoài phòng học.

Mãi một lúc lâu sau cậu mới cụp mắt, nhìn chằm chằm hộp thuốc mà ngẩn ngơ.

Cậu đúng là không ăn trứng gà trong bánh mì sandwich, nhưng đã quên rằng bánh mì trong quá trình chế biến thường cũng thêm một ít trứng gà làm chất kết dính hoặc tăng hương vị. Dù hàm lượng không nhiều, nhưng phản ứng của cậu dường như rất rõ ràng.

Tuy nhiên, vì không hít phải quá nhiều chất gây dị ứng, sau khi uống thuốc, về cơ bản tất cả triệu chứng dị ứng đã biến mất, mặc dù cạnh xương quai xanh vẫn còn sót lại chút vệt đỏ không rõ ràng lắm, nhưng có thể dùng cổ áo che đi.

Chỉ là, làm thế nào mà Dụ Trục Vân biết chuyện này?

"…Trời phù hộ con lần này thi tháng được điểm cao nhé, mẹ con bảo, chỉ cần con tiến bộ hơn lần trước, mẹ sẽ cho con chơi điện thoại!"

"Haha, mặc dù phần thưởng của cậu sướng thật, nhưng vẫn không bằng tớ. Lần này thi cuối kỳ tớ mà vào được top 10 khối, mẹ tớ sẽ dẫn tớ đi mua một bộ, làm quà Tết cho tớ."

Xung quanh phát ra một tràng tiếng hâm mộ ghen tị , bạn học nói câu này không nhịn được đắc ý. Có người không chịu được, không nhịn được hỏi: "Thế cậu mua điện thoại hãng gì? 5S à?"

Người kia đang cười thì bỗng khựng lại, nhưng rất nhanh, những bạn học khác lập tức lên tiếng phản bác: "Làm sao có thể?! Cậu đùa à, 5S phải hơn 5000 tệ! Bố mẹ tớ còn tiếc không dám mua, làm sao có thể mua điện thoại đắt như vậy cho tớ!"

"Đúng đấy, dù sao bây giờ đừng mơ mộng nữa, có được một cái điện thoại cảm ứng để chơi đã rất tốt rồi."

"…"

Chủ đề này nhanh chóng qua đi, các bạn học bắt đầu nói chuyện về bài kiểm tra toán hôm qua.

Ánh mắt Nam Tình lại có chút thất thần.

Điện thoại vào năm này đối với đa số gia đình mà nói đều khá đắt đỏ, Nam Đào Thành và Cố Mai Phương dù bình thường kiếm được không ít, nhưng luôn vô cùng tiết kiệm, đến cả bản thân họ cũng dùng những mẫu điện thoại kiểu bình thường nhất của mấy năm trước, tự nhiên sẽ không nghĩ đến việc trang bị cho ba đứa học sinh cấp ba trong nhà.

Đời trước Nam Tình cũng không có nhu cầu liên hệ ai, cũng cảm thấy điện thoại thứ này có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng Cố Vũ Bân lại không nghĩ vậy. Hắn từ bản chất đã tham lam thích chơi bời.

Lấy cớ "cần điện thoại để liên hệ với bạn học và giáo viên", "anh con lỡ bệnh thì bố mẹ tiện biết sớm"… vân vân, hắn nài nỉ ỉ ôi, kéo Nam Tình và Cố Gia Hòa cùng xin điện thoại với Cố Mai Phương.

Cuối cùng hắn cũng được như ý, Cố Mai Phương mua một chiếc điện thoại thông minh cảm ứng để ở nhà, để cho ba người họ sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.

Tuy nhiên, nói là "ba người", nhưng cuối cùng người dùng điện thoại, chỉ có một mình hắn.

Hắn độc chiếm điện thoại, coi nó như vật dụng cá nhân của mình.

Nghĩ đến kiếp trước mình bị coi như bia đỡ đạn… Nam Tình khựng lại, gạt bỏ ý niệm mua điện thoại khỏi đầu.

Không sao, hỏi bạn bè lớp 14 cũng được, nán lại chờ ở cửa lớp cũng được, đi đến tòa Lập Huy tìm cũng được, cậu nhất định sẽ tìm ra cách liên lạc được với Dụ Trục Vân.

Nghi Trung là trường trung học trọng điểm của Nghi Thành, toàn bộ trường rất chú trọng việc học, học sinh phải đi học từ thứ Hai đến thứ Bảy, chỉ là tối thứ Bảy không có tiết tự học buổi tối, khoảng 5 rưỡi là tan học.

Mỗi khi đến ngày này, mọi người liền thấy ánh rạng đông, không khí sôi nổi hơn thường ngày. Lớp 14 đặc biệt ồn ào, lớp trưởng đang thu bài tập ở hàng trên, còn những người hàng dưới thì như không nghe thấy gì.

Mấy nam sinh bị đình chỉ học ba ngày hôm nay vừa đúng lúc quay lại trường đi học, từng đứa hí hửng ngồi xuống, bắt đầu chia sẻ với người khác rằng mấy ngày này chúng nó sướng thế nào.

Trần Minh Thụy thì không nhập bọn với họ, vừa vào đã rảo mắt một vòng xung quanh, có chút buồn bực túm lấy một bạn học đi ngang qua: "Anh Dụ của tớ đâu rồi? Ở dãy Lập Huy à?"

Người kia rõ ràng bị giật mình, theo phản xạ liền vẫy tay lia lịa, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng hỏi nữa, tớ nói tớ không biết…"

Cái gì mà đừng hỏi nữa? Cái từ "nữa" này từ đâu ra?

Trần Minh Thụy "chậc" một tiếng, đang định nhíu mày, thì nghe thấy tiếng động ở cửa sau. Một loạt tiếng bước chân không nhẹ không nặng truyền đến, một thiếu niên áo khoác đen mặt mày lạnh lẽo đi đến sau lưng hắn, ném cặp sách vào chỗ trống bên cạnh, kéo ghế ra lười biếng ngồi xuống, đôi chân dài gác lên mặt bàn.

Số lần hắn mang cặp sách chỉ đếm trên đầu ngón tay, bên trong cũng chẳng đựng gì, trống rỗng đến nỗi khiến người ta nghi ngờ đây chỉ là vật trang trí.

"Anh!" Trần Minh Thụy mừng rỡ kêu một tiếng, giọng có chút nịnh nọt, "Mấy ngày nay em không ở đây, anh ở trường thế nào rồi ạ?"

Không khí lạnh đột ngột ập đến, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa. Dụ Trục Vân dường như không bận tâm, kéo nhẹ cổ áo khoác xuống một chút, lơ đãng để lộ một mảng da thịt: "Tôi chỉ ở thêm chưa đầy một ngày so với cậu."

Trần Minh Thụy vừa định hỏi tại sao, thì lại thấy từng vệt trày xước dày đặc bò lên từ cổ Dụ Trục Vân đến xương quai xanh, dường như còn có thể sâu hơn nữa. Trông có vẻ không giống va chạm hay trầy xước, mà ngược lại như bị người ta cố ý khắc thành hình.

Vì không còn chảy máu, đơn thuần chỉ là vết thương, nên thoạt nhìn có chút kinh hãi lại có chút đáng sợ.

Hắn không nhịn được nói: "Anh, đây là…"

Không đợi Trần Minh Thụy hỏi hết, Dụ Trục Vân đã ý thức được điều gì, dứt khoát dựng cổ áo lên, trong đôi mắt lười biếng ánh lên chút đen tối và lạnh lẽo. Rõ ràng là tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp.

Vừa lúc này, lớp trưởng thu bài tập ở hàng trên run rẩy đi tới, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: "Cái đó…"

Trần Minh Thụy khá thức thời mà ngậm miệng, lục lọi cặp sách một hồi, rút ra một quyển đề luyện tập nhăn nhúm, ném qua.

Dụ Trục Vân trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài lớp: "Chưa viết."

Mấy nam sinh bị đình chỉ học một bên thì đột nhiên như xem kịch vui mà quay đầu lại, trên mặt mang theo chút nụ cười đầy ẩn ý, dường như đang mong chờ lớp trưởng cũng đến hỏi bài họ.

Lớp trưởng đâu có ngốc, nén một hơi quay đầu chạy thẳng. Dụ Trục Vân và Trần Minh Thụy còn tạm được, cô ấy mới sẽ không tiếp tục chọc giận đám ôn thần còn lại này!

Trong đầu chỉ nghĩ chơi, vĩnh viễn sẽ không học hành, thậm chí còn năm lần bảy lượt trêu ghẹo nữ sinh… Đám người vô học chỉ lo ăn chơi này rốt cuộc là làm sao mà vào được Nghi Trung? Đáng lẽ phải bị nhà trường đuổi học thẳng cổ!

Nghỉ học mấy ngày, đám nam sinh này không những không an phận, ngược lại càng thêm kiêu ngạo.

Tiết tự học cuối cùng, chúng nó thậm chí còn biến phòng học thành công viên trò chơi, công khai bày bài poker, trò chơi, truyện tranh ra.

Ghế của Tống Kiệt ở phía trước, hắn liền từ hàng cuối cùng rút một cái ghế, chẳng thèm nhìn mà đặt mông ngồi xuống, bị vật gì đó đột nhiên cộm một cái: "Ôi da!"

Hắn tức giận quay đầu lại, nhắc cái cặp sách đen bẹp đó lên: "Cái này của ai vậy?!"

Không ai để ý đến hắn, đa số mọi người đều cúi đầu. Tống Kiệt chỉ có thể quay lại nhìn xem mình vừa kéo ghế từ đâu. Vừa nhìn thấy thì không ổn rồi, hóa ra là cạnh chỗ của Dụ Trục Vân.

Động tác của hắn không nhịn được có chút chần chừ, hỏi bạn mình: "Đây là… của Dụ Trục Vân à?"

"Ngốc à. Sao có thể? Hắn có bao giờ mang cặp sách đâu."

Đường Tử Kiện khịt mũi coi thường vẻ nhát gan của hắn, giật lấy cặp sách kéo khóa kéo, bên trong trống rỗng, chỉ có một tờ giấy A4 gấp lại rất nhiều lần.

Hắn đột nhiên rút tờ giấy ra, mở ra. Chữ trên đó nhỏ nhắn và đẹp đẽ, viết dày đặc một đống lớn.

"'Kế hoạch ôn thi đại học 2013-2015. Phương án một, thi đại học bình thường, những chỗ cần đặc biệt chú ý, nội dung cần học xong trong khoảng thời gian dưới đây, tài liệu ôn luyện cần mua, chương khó cần học thêm'… Không phải, cái này mẹ nó quá đáng quá đi, ai viết vậy?"

Mấy người xung quanh bật cười, nhao nhao vây lên tranh nhau xem:

"'Phương án hai, theo học sinh mỹ thuật. Học kỳ sau tháng Ba đến tháng Tư chọn phòng vẽ, chuẩn bị các công việc liên quan đến tập huấn, chờ thi liên thông, chuẩn bị thi trường. Đồng thời không thể quên các môn văn hóa'—phì ha ha ha ha a!"

"Xem xem, còn gì nữa không?"

"Ngọa tào ha ha ha ha ha!!"

"…"

Khi Trần Minh Thụy đi theo Dụ Trục Vân trở về, thấy là cảnh tượng này.

Hắn vẫn luôn cảm thấy câu nói "đừng hỏi nữa" của bạn học rất kỳ lạ, nhưng lại không nắm được cơ hội hỏi rõ tại sao, cho đến trước giờ tự học, hắn thấy Nam Tình của lớp 1 đi đến cửa phòng học lớp họ, nhỏ giọng hỏi về tung tích của Dụ Trục Vân.

Hắn sợ ngây người, lập tức chạy đến tòa Lập Huy báo tin

Dụ Trục Vân vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tên Nam Tình liền chợt mở bừng mắt, đứng dậy quay về lớp.

Suốt dọc đường, bước chân hắn nhẹ như gió.

Cho đến khi đi đến cửa sau lớp học.

Bên ngoài tiếng mưa tí tách tí tách dần lớn, lá cây xào xạc bị gió thổi rụng đầy đất, tiếng người ồn ào trong phòng học huyên náo, dưới ánh đèn sợi đốt chói mắt, mấy nam sinh đang giơ một tờ giấy A4, lớn tiếng đọc nội dung trên đó.

Trong lúc tranh giành, không biết ai giật mạnh làm tờ giấy xé làm đôi .

Những người còn lại đầu tiên là sững sờ, rất nhanh lại như phát hiện ra lục địa mới:

"Này! Xé nhanh lên! Như vậy mọi người đều có thể thấy!"

"Ngọa tào thông minh vãi, ha ha ha ha!"

"…"

Cho đến khi một bóng người ập đến, mang theo sự giận dữ kinh hoàng.

Tống Kiệt và Đường Tử Kiện đang bị mọi người vây quanh ở trung tâm chợt bị người ta đấm một quyền thật mạnh, thân hình không ngừng lùi về sau, liên tiếp ngã đè lên ba bốn cái bàn, trong một tràng tiếng kêu sợ hãi bị ấn mạnh xuống đất.

Chúng nó thậm chí còn chưa kịp mở mắt, một câu xin tha cũng không nói nên lời, chỉ có thể cảm nhận được những nắm đấm điên cuồng như mưa như gió giáng xuống, mang theo mười phần sức lực.

"Mày… Mày không thể –"

Đường Tử Kiện chưa dứt lời, Dụ Trục Vân đã bóp chặt yết hầu hắn, thần sắc lạnh lùng và tàn nhẫn, kéo kéo khóe miệng, từ trên cao thưởng thức khuôn mặt ửng hồng vì thiếu oxy của hắn.

Giọng điệu nhẹ bâng, như sự bình tĩnh quỷ dị sau cơn giận dữ tột độ:

"Nói đi. Tao không thể làm sao?"

Xung quanh mọi người sợ hãi vội vàng bỏ chạy, Trần Minh Thụy nghiến chặt răng, xông đến bên cạnh Dụ Trục Vân, dùng sức bẻ ngón tay hắn: "Anh! Đừng đánh nữa!"

Dụ Trục Vân dường như không nghe thấy lời khuyên can đó, lặp lại:

"Tao không thể làm sao?"

"…"

Mồ hôi lạnh trên trán Trần Minh Thụy điên cuồng chảy xuống, hắn quét một vòng xung quanh, tất cả mọi người không dám tiến lên ngăn Dụ Trục Vân.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, hắn lại chợt chú ý thấy, một đám học sinh đã tan học đang đi ngang qua hành lang.

Ở giữa bọn họ, có một gương mặt khá quen thuộc.

"Mau đến! Mau đến giúp!!" Trần Minh Thụy hét lên như bám víu lấy tia hy vọng cuối cùng, "Nam Tình!"

—— Nam Tình.

… Nam Tình?

Dụ Trục Vân vẫn duy trì động tác của mình, chỉ là đột nhiên khựng lại, ánh mắt không nhịn được nhìn ra bên ngoài.

Cửa phòng học, một thiếu niên mềm mại mà thanh tú đứng ở đó.

Gương mặt ẩn trong bóng tối hành lang, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play