Trong mắt cô ánh lên sự tức giận, gương mặt cũng đỏ bừng, trông sống động vô cùng. Ánh mắt Từ Phóng tối lại, chăm chú nhìn gương mặt cô, dường như không hề mang theo chút ý định công kích nào, “Em thực sự ghét tôi đến vậy sao?”
Từ sau khi chia tay, Ngụy Đình luôn lạnh nhạt, xa cách mỗi lần nhìn thấy anh, như thể anh chỉ là người qua đường xa lạ. Thậm chí, anh còn mong rằng Ngụy Đình có thể hận anh một chút, như thế ít ra trong lòng cô, anh vẫn còn giữ lại được một vị trí nhỏ.
“Không nên ghét sao?” Ngụy Đình không kìm được nâng cao giọng, “Anh lấy tư cách gì tự xưng là anh trai tôi rồi tặng quà cho tôi?”
“Vì tôi nghĩ em sẽ thích.” Giọng Từ Phóng bình thản và ấm áp. Anh đặt chiếc túi giấy xuống, dịu dàng mỉm cười với cô, “Lần đầu tiên cùng em đi mua quần áo, tôi đã nhận ra ánh mắt em lúc đầu luôn hướng về những kiểu dáng dễ thương, xinh đẹp, sau đó mới để tâm đến sự thực dụng, đến việc có dễ bẩn hay không. Tôi mua những thứ này cho em, chỉ hy vọng em có thêm nhiều lựa chọn.”
Ngụy Đình kinh ngạc trợn to mắt, trong lòng dâng lên một trận chấn động mãnh liệt. Cô thật sự thích những món đồ xinh xắn dễ thương nhưng không thực dụng, nếu cô là người có tiền, chắc chắn sẽ mua đầy ắp cả căn nhà. Nhưng ngay cả những món đồ nhỏ rẻ tiền, cô cũng không nỡ mua — chỉ cần khơi mào một lần, cô sẽ không thể kiềm chế được cơn nghiện mua sắm của mình.
Từ Phóng thật sự là một người rất tốt, ngoại trừ việc anh không yêu cô.
Cuối cùng, Ngụy Đình vẫn không nhận lấy món quà ấy. Từ Phóng có thể coi cô là em gái, nhưng cô không thể nào xem anh là anh trai được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT